Pháo Hôi Hèn Mọn Sống Lại Thành Mỹ Nhân Máu Lạnh

Sau khi tôi ngủ với Vệ Trác, hắn đã thật sự tuân thủ lời hứa không gây khó dễ cho tôi nữa, thậm chí còn đưa tôi tới trước mặt đám anh em của mình giới thiệu. Tuy rằng những người khác nghi ngờ mối quan hệ giữa chúng tôi nhưng có uy nghiêm của Vệ Trác ở đây thì bọn họ cũng không dám nói gì thêm.

Có điều Vệ Trác thực sự là một kẻ đeo bám dai dẳng, thường xuyên tỏ ra thân thiết với tôi mà chẳng để ý đến ánh mắt khác thường của những người khác. Tuy trong lòng tôi rất chán ghét nhưng vẫn phải giả vờ hùa theo hắn. Chỉ cần hắn không đuổi tôi ra khỏi trường học, không ngăn cản tôi thi đại học thì mọi chuyện đều sẽ ổn cả.

Bây giờ đang là giai đoạn quan trọng của năm cuối cấp, tôi chẳng muốn mắc phải chút sai lầm nào cả. Hôm nay hai chúng tôi lại lên sân thượng ngồi đọc sách như thường lệ, Vệ Trác dựa lên người tôi ngủ. Chúng tôi thường xuyên đến chỗ này, học sinh trong trường đều ngầm thừa nhận sân thượng là địa bàn của Vệ Trác nên không dám tùy tiện tới đây. Chỗ này yên lặng không có ai quấy rầy, tôi đọc sách làm bài tập còn hắn ngủ, đúng là bình yên vô sự.

Nhưng không biết hôm nay hắn phải gió thế nào lại đột nhiên vươn tay sờ vào trong quần áo tôi, tôi không phản kháng lại mà chỉ hỏi: “Bây giờ cậu muốn làm à?”

“Ừm.” Hắn không ngẩng đầu nhìn tôi chỉ nặng nề lên tiếng. Mặc dù tôi không nhìn thấy biểu cảm của hắn nhưng cũng biết tâm trạng hắn lúc này không tốt.

“Làm ở đây đi, buổi tối tôi có lớp tự học, không muốn trốn tiết đâu.”

Nơi này rất ít khi có người tới, tôi cũng không sợ bị người khác phát hiện.

Gấp cuốn sách trong tay để qua một bên, sau đó bắt đầu tự giác cởi áo khoác của mình rồi tụt quần xuống một nửa, ngoan ngoãn cong người mở rộng chân ra.

Vệ Trác nhích lại gần tôi từ phía sau, cắn lên phần thịt gáy, nhào nặn lên từng thớ thịt, tôi thở hổn hển cầu xin: “Đừng làm bẩn quần áo, đừng bắn vào trong.”

Vốn tưởng hắn sẽ từ chối lời đề nghị này, vậy mà hắn lại gật đầu đồng ý. Mấy lần trước bất kể tôi có cầu xin như thế nào thì hắn vẫn vô cùng cứng đầu phải bắn hết vào bên trong cơ thể tôi, mỗi lần đều khiến tôi khổ sở không thể chịu nổi, chắc là lần này lương tâm đột nhiên trỗi dậy nên mới đồng ý yêu cầu của tôi.

Đợi sau khi cửa sau dần mềm mại ẩm ướt xong hắn mới đặt cây gậy thịt của mình lên cửa động rồi cắm thẳng vào trong. Tôi che miệng cố gắng không để bản thân phát ra âm thanh quá lớn, nhận lấy từng cú nhấp của hắn. Tư thế vào từ phía sau không thỏa mãn được hết, hắn lại rút ra khỏi động thịt, xoay mặt tôi lại đối mặt với hắn, sau đó áp tôi lên tường, nâng một chân lên bắt đầu đâm vào trong với tư thế có độ khó cao này.

Tôi cảm giác động thịt của mình co rút lại theo từng chuyển động của hắn, đang hút chặt lấy cây gậy thịt kia. Tuy rằng chúng tôi đã làm vài lần rồi nhưng mà với cây gậy cực to mà kỹ thuật lại kém của hắn đã khiến tôi khó có thể thích nghi với nó ngay được.

Rơi vào bước đường cùng, tôi chỉ có thể vòng tay qua cổ hắn nhẹ nhàng dỗ dành: “Cậu, cậu đừng đâm loạn như vậy…”

Hắn nghe thế thì dừng lại, thở hổn hển, sắc mặt không vui, hỏi: “… Vậy muốn như thế nào?”

Tôi có hơi ngượng ngùng cúi đầu nói: “Chỗ vừa nãy bị đâm vào khá thoải mái.”

Dường như hắn hiểu được ý tôi, thử ma sát lên góc vừa mới đâm vào ban nãy, hỏi: “Chỗ này sao?”

Tôi không nói gì chỉ vùi mặt vào hõm cổ hắn khẽ rên lên. Hình như hắn hài lòng với dáng vẻ này của tôi, bật ra tiếng cười nặng nề, sau đó di chuyển rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không còn sự thô lỗ giống ban nãy.

Tôi bị làm cho thoải mái không thể kìm nén được tiếng rên rỉ. Khi tôi đang đắm chìm trong cảm giác đó, khóe mắt đột nhiên phát hiện ra một bóng người. Cửa dẫn ra sân thường hơi khép lại, chỗ đó có một người đang đứng nhìn trộm. Tôi chỉ liếc mắt qua một cái đã nhận ra người đó chính là học sinh nằm trong nhóm học sinh giỏi trong lớp, kẻ đứng thứ nhất là Lâm Chính Nam.

Kiếp trước tôi từng gặp Lâm Chính Nam vài lần, chỉ là mỗi lần gặp được hắn đều là lúc tôi ở trong hoàn cảnh vô cùng xấu hổ. Cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ, toàn thân mình đầy thương tích nằm ở dưới sàn nhà vệ sinh, hắn thì bình tĩnh đi ngang qua người tôi.

 

Trả lời