Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh

Không biết có phải vì giọng điệu nói câu ’’Ta sẽ bảo vệ ngươi’’ quá đỗi ung dung tự nhiên của đối phương, quả thật mang theo sự tự tin tuyệt đối từ kẻ có địa vị cao cao tại thượng, nắm giữ tất cả trong tay hay không.

Hay là nhiệt độ và mạch đập mạnh mẽ từ dưới đệm thịt truyền đến cảm giác an toàn.

Trái tim nhỏ bé đang đập loạn xạ trong ngực của Bass cũng bình lặng lại, không còn run lên cũng không còn kêu khóc nữa. Cả con mèo vừa tỉnh táo lại liền cảm thấy có chút xấu hổ.

Da mặt dưới lớp lông đỏ lên:… Cậu mới vừa… hình như điên cuồng gọi người ta là bố sao? Chắc tên lông trym này sẽ không lén cười nhạo cậu đâu ha… Phi phi phi! Nói bậy! Giờ cậu là mèo, sao y có thể biết được cậu đang nói cái gì?!

Lại không nhịn được có tật giật mình.

Cơ mà lỡ như thì sao?

Thần linh mà người cổ Ai Cập sùng bái trâu bò như vậy, lỡ như người Ai Cập còn biết đọc suy nghĩ thì sao?

Nếu không thử ngẩng đầu nhìn thử xem? Nếu đối phương cũng cúi đầu nhìn lại thì nhất định là đối phuong biết đọc suy nghĩ rồi!

Chắc không tà thế đâu…

Mèo đen nhỏ lén ngẩng đầu, lặng lẽ meo meo nhìn y.

Bass nói ở trong đầu: Này ~ lông trym, ngươi biết đọc suy nghĩ sao meo? Ngươi biết thì cúi đầu đi ~

Sau đó —

Jofar thật sự cúi đầu, khóe môi mang theo nụ cười đầy thâm ý, cách vải lớp vóc hôn lên trán Bass một cái, khiến nó cậu sệt cụp tai thành cánh máy bay, run rẩy “Meo ~” nhẹ một tiếng.

Jofar: “Ngươi đang gọi ta sao? Vật nhỏ.”

Bass:….đệch, ĐM!!!

Ngươi là thần sao? Mẹ nó, ngươi chắc chắn là thần rồi!

Nếu không thì là Đại thần quan! Mấy chị gái thị nữ tở vườn thú từng nói mấy Đại thần quan đều có ma lực rất lợi hại!

Mèo đen nhỏ thừ người nhìn chằm chằm vào mắt y, hai tròng mắt màu xanh lam còn đẹp hơn cả sự khúc xạ của những giọt nước dưới ánh mặt trời.

Đặt biệt là hàng lông mi vừa dài vừa dày màu bạch kim, tựa như tấm màn nhỏ dệt từ sợi vàng, che trên con ngươi màu băng lam!

Khiến người không tự chủ nhớ tới băng tuyết thuần khiết lạnh giá, màu nhạt này không ẩn chứa một chút nhiệt tình và cảm xúc nào, lại vô cùng sắc bén vì khí chất đặc biệt của người trước mặt.

Bass đã từng thấy bàn tay của y, gầy gò mà có lực, khớp xương cũng không rõ ràng, lòng bàn tay có vết chai, hình như từng sử dụng vũ khí gì đó, cổ tay vẫn luôn đeo đồ trang sức hoàng kim nạm đá quý, cùng màu da trắng bị lộ ra quanh mắt của người này…

Cho nên Bass chắc chắn chắc chắn con hàng này không phải là quý tộc thì chính là Đại thần quan!

Jofar phát hiện vật nhỏ ngơ ngác nhìn mình, bị nó chọc cười, ánh mắt vô thức dịu đi, màu lam lạnh lẽo tan thành nước biến thành một mũi tên nhỏ, biu! Đâm vào tim Bass.

Bass (mặt đỏ tim đập): Mẹ! Sổ hộ khẩu của ta đâu rồi!

Người đàn ông này mlem quá rồi!

Bass ỷ có lông trên mặt, không biết xấu hổ mà vùi cái mặt mèo vào hõm cổ của y cọ điên cuồng.

“Meo meo meo ~!”

—— Bé ơi, bé à, cưng có muốn yêu qua mạng không? Phía dưới của ngươi bao nhiêu centimet ấy, trong nhà có mấy phòng, có cơ bụng không? Anh đây thơm ngon ngọt nước lắm nhé!

“Meo meo meo~!”

——Ngươi là Đại thần quan của Pharaoh, ta là thú cưng của Pharaoh, nghe nói Pharaoh hung thần ác sát, cái mặt xấu xí dữ tợn còn chẳng ra gì, chúng ta thành một đôi cắm cho y một cái sừng nhóa ~

“…”

Jofar nghe vậy tóm chặt lông trên cổ Bass, híp mắt, cười cực kỳ ‘nhẹ nhàng’: “Ha ha.”

Bass:…

Bass bị nụ cười của y làm cho lạnh cả gáy. Bé của tui chỗ nào cũng tốt chỉ có mỗi tiếng cười ha ha là chả khác gì cá mập ăn thịt người, aizz, đúng là thiếu dạy dỗ.

Lúc này, cận vệ của Pharaoh đuổi bắt Bass giơ đuốc lục đục chạy đến trước mặt bọn họ, hai bên vừa vặn mặt đối mặt.

Bass nhìn đội ngũ lạnh như băng, cả người toàn mùi máu tanh thì lại bị doạ kẹp chặt đuôi, nhanh chóng rụt trong lồng ngực của Jofar.

“Meo meo meo!”

—— Lông trym, cắn bọn họ!

Vật nhỏ nghịch ngợm. Jofar buồn cười  trong lòng, cong ngón tay lên trán Bass như trừng phạt, búng đến mức đầu của Bass vang ong ong thiếu chút nữa đã rơi từ bả vai xuống, mới nhàn nhạt giương mắt nhìn qua.

Cận vệ cao to uy mãnh, thế tới hung hăng, vừa chạm tới tầm mắt quen đến không thể quen, thần kinh phản xạ liền run lên một cái, thiếu chút nữa đã quỳ xuống.

Các cận vệ dùng ánh đuốc nhìn kỹ lại, rất nhanh nhận ra vua của Ai Cập.

Jofar mặc như thế này, các thị nữ khác có thể không biết, mà cận vệ mới vừa rồi còn ở bên cạnh bệ hạ xử lý gian tế, sao có thể nhận nhầm được?

Cận vệ lập tức nghiêm chỉnh hành lễ: “Ngài…”

Jofar giơ tay cắt ngang bọn họ: “Các ngươi đang đuổi theo nó?” Y nói, âm thanh nghe không ra một chút vui buồn, thậm chí nâng âm cuối lên, có vẻ hơi lười biếng.

“Vâng.”

“Ta cho phép rồi à?”

“… Thưa không.” Trán của phó trưởng cận vệ túa ra mồ hôi lạnh, biết bệ hạ vui buồn thất thường thế nào, hắn gục đầu thật sâu: “Mong ngài hãy khoan thứ cho sự lỗ mãng của chúng thần…. Trưởng cận vệ nhận ra có Thần Mèo được chọn ở trong vườn thú, cho nên đã đi tới tẩm điện báo cáo với ngài, còn chúng thần ở lại bắt Mèo Thần trước rồi chờ mệnh lệnh của ngài, chỉ là không ngờ ngài —— ‘’ lại đến gần vườn thú thế này.

Jofar không nói gì, cứ lẳng lặng nhìn hắn như thế.

Phó trưởng cận vệ lập tức buông vũ khí, quỳ rạp dưới đất, không dám nói một lời, các cận vệ khác sau lưng cũng đồng loạt quỳ theo.

Bass ở một bên nhìn đến mức đầu óc mơ hồ, nhưng nhìn thấy y được cận vệ của Pharaoh kính nể như vậy, nghĩ thầm lông trym nhà cậu nhất định là một vị quan lớn rồi!

Hí hí, nhìn thấy ta vuốt đùi không, to ghê hồn!

Bass hì hì liếm vuốt, diễu võ dương oai liếc nhìn đám người kia, chờ lông trym nhà hắn trừng trị bọn họ.

Hồi lâu.

Jofar không mặn không nhạt nói với các cận vệ: “Đứng lên đi.”

Các cận vệ thở phào một hơi đứng lên: “Cảm ơn ngài đã khoan thứ.”

Bass không thể tin tưởng trừng lớn mắt mèo: “Meo?” Ngươi để bọn họ đứng dậy như vậy sao? Không báo thù cho ta à?

Nó tức giận đứng lên bằng hai chân sau rồi dùng hai chân trước đào phân ấn lên ngực của Jofar, vừa dùng sức kêu meo meo, vừa cực kỳ nhân tính hóa duỗi một cái chân khác chỉ vào phó trưởng Cận vệ trưởng!

“Meo méo ——!”

—— Lông trym, chính là hắn! Hắn! Hắn nhào đến trước mặt ta chang con thằng lằn, asss ~~~ còn giơ cái bàn tay to tổ bố chụp cái đầu của ta! Thiếu chút nữa đã hù chết ông đây rồi!

Ngươi cứ bỏ qua thế à?!

Đôi mắt xanh trong của con mèo đen nhỏ hiện lên đầy bất bình, trong mắt sinh động viết đầy ấm ức, há to mồm như đang nói tiếng người mà meo tới meo lui, vẻ mặt không thể tin nổi trên mặt và duỗi móng vuốt ra tố cáo rất rõ ràng chính là hình ảnh bé con bị bắt nạt đi tìm bố của mình, sau khi vất vả lắm mới có được cơ hội lấy lại danh dự thì lại phát hiện ra bố mình không báo thù cho mình, thế là lăn lộn khóc lóc ầm ĩ lên.

Phó trưởng cận vệ:…

Các cận vệ khác:…

Phó trưởng cận vệ:… Ta thật sự không thể ngờ cuộc đời này của ta thế mà có thể bị một con mèo con chỉ mặt tố cáo như thế, còn là trước mặt bệ hạ nữa chứ.

Cái khác cận vệ: Mà còn là trong vạn tên đàn ông, chỉ có chỉ mỗi cấp trên của chúng ta mới đau!?

Jofar thấp giọng cười rộ lên, nắm cái chân nhỏ đang chỉ phó trưởng cận vệ, xoa bíp mặt đệm thịt màu hồng.

“Meo!”

——Trời ơi, ngươi có hiểu không đấy!

Bass cuống lên, cho rằng y không hiểu ý của mình, dùng sức đẩy cái mông, băt đầu vung đuôi thật mạnh với phó trưởng cận vệ!

Mặt phó trưởng cận vệ sợ hãi: Thành, thành tinh rồi?!

Các cận vệ khác: Cái đệch!

Jofar: “Phụt——ha ha ha!”

Nhóc con này làm cho hắn thích đến muốn nắm ở trong tay, hưởng thụ sự gần gũi kiêu ngạo và đắc ý của nó, hung hăng xoa cổ nó, cắn vào đệm thịt mềm từng vùng vẫy muốn chạy trốn, lắng nghe tiếng kêu thảm thiết và sợ hãi của nó.

Mang nó đi, mang về tẩm cung của ta, làm điều mà ta muốn làm, làm sung sướng ta.

Jofar cụp mi, bóp măng cụt trong tay, chậm rãi nhếch khóe môi.

“Được rồi.” Không biết y nói với ai, sau đó xách Bass từ vai mình xuống, cố ý véo vào làn da mềm mại sau gáy ngăn cản cậu trốn thoát rồi quay người rời đi.

Cái gì?!

Bass tức giận bất bình giãy dụa, duỗi chân vung móng.

“Méo méo méo!”

——Ta không cần nhóc con nhà ngươi nữa rồi! Ngươi quả nhiên vẫn đứng về phe người của mình! Hừ, ta sẽ tìm một bé khác để thắm thiết cắm cho Pharaoh một cái sừng, méo kéo méo!

Cậu vừa dứt lời thì đã nghe thấy giọng nói lo lắng của các cận vệ ở phía sau:

“Còn chưa điều tra rõ gian tế, hoàng cung còn chưa an toàn, xin ngài hãy cho phép chúng thần cùng đi, thưa bệ hạ.”

Bass cứng đờ.

Cái gì?

Ai?

Bệ hạ? Bệ hạ gì? Hạ bệ hả?

Cậu ngước lên như bị hóa đá, chỉ thấy lông trym “Ừ” một tiếng, sau đó cả đội cận vệ lập tức tận trung tận trách đi theo sau lưng.

Bass: “…”

“Hiện giờ hiểu chưa?” ‘’Lông trym’’ nhấc cậu lên, để cho Bass đối diện với tầm mắt của y.

Đôi mèo màu xanh trong cùng với hai con mắt xanh thẳm giống như phản chiếu lẫn nhau.

“Ngoan một chút nha.”.

Y dịu dàng nói: “Nếu không nhai ngươi luôn.’’

Bass: “…”

Ya, yamete –!

Trả lời