Khi Người Qua Đường Giáp Trong Tiên Môn Gặp Phải Giấc Mơ Kỳ Quái

Sở Yến Kiệu lạnh lùng quăng câu này rồi bỏ đi.

Lương Ngộ nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên hỏi: “Ta đang ở đâu?”

Trương sư huynh: “Cái gì? Ngươi đang ở Hành Minh Tông chứ ở đâu.”

“Cụ thể là ở đâu?”

“Mỗi ngày ngủ kế bên còn chê ta ngáy lớn biết còn cố hỏi, còn có thể ở đâu, ở cùng phòng với ta và đám Triệu sư đệ đấy.”

“Có phải ta từng bị Sở Yến Kiệu đá một cái không?”

“Đó không phải là chuyện một tháng trước sao, vị đó cũng bị cấm túc xong rồi, sao lại bỗng dưng hỏi câu kỳ quái thế này …… Ối đau đau đau, ngươi nhẹ tý coi!”

Lương Ngộ buông hai ngón tay véo Trương sư huynh ra.

Trước điện Diên Văn người đến người đi, y mờ mịt mà nhìn quanh một vòng, một cơn ớn lạnh thấu xương từ xương cụt đến đỉnh đầu.

Sao chỉ một cái chớp mắt, thế giới đã trở nên khác như thế này?

Trước đó y thích nghi tốt, chưa chắc bên trong không có nguyên nhân tự nhận là đang nằm mơ. Sau lại chậm chạp không tỉnh, y liền lười nghĩ nhiều như vậy, sống cho hiện tại trước rồi tính.

Hiện tại xem ra, chuyện này còn kỳ quái khó hiểu hơn mộng mị rất nhiều, rõ ràng lúc y bị đá và khi mới hôn mê vừa rồi là điểm mấu chốt quan trọng, trong khoảng thời gian đã đi đến một thế giới khác, trong thế giới thật lại có một y khác thế chỗ vận hành!

Mà mọi chuyển biến đều lặng lẽ xảy ra ở dưới mí mắt của y, thế cho nên vừa rồi y mới không hề phát hiện.

Trương sư huynh còn ở bên cạnh lãi nhãi, Lương Ngộ mím chặt môi, có ý thức mà dẫn dắt chủ đề, tiếp nhận những tin tức đã bỏ sót trong một tháng.

Hóa ra trong mắt những người khác, sau khi y bị Sở Yến Kiệu đá thì hôn mê bất tỉnh mấy ngày. Việc xây dựng Kỳ Trân Các cũng bị dừng lại, y lại vừa mới bị thương, cho nên được phân công những công việc tương đối nhẹ nhàng.

Chuyện sau đó thì không có gì đặc biệt, Lương Ngộ vẫn lặp lại hoạt động thường ngày của mình, những người khác hoàn toàn không cảm giác ra được có gì khác thường.

Lương Ngộ dò hỏi mấy chi tiết, nghe được đúng là phong cách hành sự của mình.

Mãi đến tối nằm ở trên giường, y vẫn còn nghĩ đến việc này.

Sao lại vô duyên cớ vô cớ xuyên qua hai cái thế giới, chẳng lẽ là đầu của y bị cú đá kia đá cho ra bệnh luôn rồi, tưởng tượng ra một thế giới thứ hai sao? Kiểu giống như bệnh mộng du, thực ra y chưa từng rời đi, chỉ là vấn đề về thần kinh thôi sao?

Các sư huynh đệ khác đã sớm đã chìm vào giấc ngủ, giờ phút này trong nhà tranh vang lên tiếng ngáy như sấm, hết đợt này đến đợt khác.

Quả nhiên là từ tiết kiệm lên xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ xuống đơn giản mới khác. Chỉ là hơn một tháng ngắn ngủi, cơ thể vốn đã quen với nệm mềm ngủ trên giường gỗ cứng, quả thực là bị cộm đến xương cốt nhức nhói.

Lương Ngộ trở mình, trong lòng dâng lên một trận không cam lòng mãnh liệt.

Nếu mọi thứ đều là phán đoán của mình thì thực lực tăng ở trong mộng sẽ trở thành công dã tràng.

Nếu hoàn cảnh mà y gặp phải trong những năm này là do y không đủ vươn lên thì y nhất định sẽ không nói hai lời, nhưng cố tình lại bởi vì sinh ra linh lực đã cằn cỗi, mọi cố gắng đều vô ích.

Giờ đây hy vọng sắp tan vỡ, cái này kêu sao có thể cam tâm chứ?!

May mà còn chưa gửi thư cho cha mẹ, không đến mức để họ thấy được cái tội này.

Lương Ngộ theo bản năng vào ngực của mình. Khi ấn lên tờ giấy phát ra tiếng sột soạt, y ngẩn ra, chợt đưa tay vào vạt áo của mình rồi lấy một tờ giấy viết thư ra.

Là lá thư y còn chưa viết cho cha mẹ xong ở thế giới thứ hai, vậy mà lại đưa tới hiện thực.

Y nắm tờ giấy mỏng, ngừng thở, nhịp tim đập thình thịch, gần như muốn bật ra khỏi lồng ngực..

Sáng sớm hôm sau, Lương Ngộ vừa mở mắt đã dùng tay sờ ngực, sau khi xác nhận lá thư kia vẫn còn thì hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chứng minh thế giới thứ hai không phải tưởng tượng, còn có hy vọng, mọi thứ đều có thể suy nghĩ kỹ hơn rồi bàn sau.

Các sư huynh đệ đang đùa giỡn, y trấn tĩnh lại nói tiếp câu, tự nhiên mà hòa nhập vào cuộc trò chuyện của các sư huynh đệ.

Hôm nay vừa mới ăn sáng xong, Lương Ngộ đã bị đệ tử phụ trách phân công công việc gọi sang một bên.

Lương Ngộ: “Chuyện gì?”

“Hiện giờ Tiên Tôn đã xuất quan, việc dạy học trước đó cũng bắt đầu lại i, cần một đệ tử quét dọn linh tinh. Trước đây ngươi vẫn luôn phụ trách công việc này, hiện giờ giao cho ngươi ta cũng có thể yên tâm, không biết ý của ngươi thế nào?”

Lương Ngộ: “Không thành vấn đề, cứ giao cho ta đi sư huynh.”

Sau khi bàn giao việc bên nhà kho xong, y lãnh vật tư liên quan rồi đi đến học đường, cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ bên trong. Đánh giá thời gian đã xấp xỉ thì dùng Tuyết Đỉnh Mao Phong pha một chung trà nóng, sau đó đặt ở phía trên giảng đài.

Trong lúc này, các đệ tử nội môn cũng lần lượt ngồi vào chỗ, bao gồm cả Sở Yến Kiệu. Người sau thì xem y như không khí, chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái, điều này cũng hợp với ý của Lương Ngộ.

Ngược lại cũng có mấy người nói chuyện với Lương Ngộ ở bên ngoài.

Trần Khang Duệ: “Biểu thúc biểu thẩm nói lâu rồi không nhận được thư của ngươi, rất là lo lắng, nhờ ta đến xem tình hình gần đây của ngươi. Nếu ngươi có rảnh thì tốt nhất nên gửi thư về nhà nhiều một chút.”

Hai người nói là thân thích, nhưng thực ra mối quan hệ của họ trải qua hàng trăm ngoặc lớn mới dính vào, cũng không thân lắm. Lương Ngộ thậm chí là sau khi vào Hành Minh Tông mối biết được mình có một biểu ca, Trần Khang Duệ là đệ tử nội môn, y là ngoại môn, rất ít giao lưu, giữa hai người không thể nói là quen biết, chỉ có thể nói gặp mặt có chút giao tình hời hợt mà thôi.

Lương Ngộ trong lòng trầm xuống: “Ta đã biết, vất vả đã truyền lời thay.”

“Việc nhỏ thôi,” Trần Khang Duệ nói, “Ta đã biết được chuyện ngươi bị thương—— yên tâm, ta vẫn chưa nhắc với bọn họ, ta chỉ là muốn nhắc nhở một câu thôi.”

Hắn nhìn vào trong học đường, xác nhận không có ai chú ý đến nơi này, hạ giọng nói: “Nghe nói sau khi Tiên Tôn biết được chuyện này rất tức giận, không biết đã dùng cách gì trách phạt Sở Yến Kiệu. Ngươi có thể yên tâm, trong khoảng thời gian ngắn hắn chắc chắn có điều kiêng kị, không dám lại dễ dàng ra tay với ngươi nữa đâu.”

Thảo nào hai lần nhìn thấy Sở Yến Kiệu này, khí thế đối phương đều bị giảm đi rất nhiều.

Lương Ngộ: “Đa tạ đã nhắc nhở.”

“Còn nói gì ở ngoài vậy.”

Thấy người đến là Tiên Tôn, hai người vội vàng hành lễ.

Quý Nguyên Khanh vẫn chưa trách móc nặng nề, nhẹ nhàng gật đầu với hai người xem như đáp lại, sau đó bước vào học đường. Trần Khang Duệ chắp tay với Lương Ngộ, cũng đi theo vội vàng về vị trí.

Lương Ngộ nhìn thấy rõ ràng, đôi mắt của Quý Nguyên Khanh trầm tĩnh như nước, khi nhìn y không có một tia gợn sóng, hoàn toàn chính là nhìn một đệ tử xa lạ.

Quả nhiên Quý Nguyên Khanh trong hiện thực vẫn không quen biết chính mình, y sờ cái mũi.

Lại nói, việc dọn dẹp học đường kỳ thật cũng không phải là một việc tốt đẹp gì. Đều là những thiếu niên hơn mười mấy tuổi, dù sao cũng có lòng tự trọng, khoảng cách chênh lệch với bạn bè cùng trang lứa hiện rõ ra trước mắt như vậy khiến cho ai cũng không thoải mái, cho nên các đệ tử ngoại môn đều thường xuyên đùn đẩy cho nhau.

Cũng may sau khi Lương Ngộ mới vừa vào tông không bao lâu liền chủ động xin ra trận, ôm việc vào mình.

Thường thì bên trong đang dạy học, y ở bên ngoài dọn dẹp đình viện, tuy cách một bức tường, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được động tĩnh bên trong qua cửa sổ nhỏ kia.

Quý Nguyên Khanh tay cầm sách, lông mi nhỏ dài, khi cụp mi xuống dưới mắt sẽ hiện ra bóng râm dày đặc, cộng thêm một phần mùi sách, khiến hắn nhìn dễ gần hơn bình thường rất nhiều. Đọc xong một tờ, ngón trỏ lại nhẹ nhàng lật trang sách, tiếp tục giảng giải nội dung trang sau, giọng nói lành lạnh, giống như như cắt ngọc phá băng.

Mỗi khi lúc này, Lương Ngộ đều sẽ luôn thả nhẹ động tác quét lá rụng.

Thời gian trôi qua, y dần dần hiểu được một chút về Tiên Tôn, biết Quý Nguyên Khanh có thói quen đặt sách ở phía bên phải, vẫn thường đặt bút lông ở bên trái, trước khi uống trà sẽ gạt lá trà trên mặt trước; cũng có thể thông qua Quý Nguyên Khanh nhẹ nhíu mày mà phân biệt ra hắn thích loại trà nào và không thích loại trà nào.

Mỗi tuần một lần, hàng năm như thế.

Quý Nguyên Khanh nói bao nhiêu năm, y liền ở bên ngoài yên lặng nghe bấy nhiêu năm.

Một canh giờ nháy mắt trôi qua, khi Lương Ngộ phục hồi tinh thần lại thì buổi học hôm nay đã là kết thúc. Đệ tử nội môn nối đuôi nhau đi ra, y cũng tiếp tục thực hiện trách nhiệm của  mình, cầm cái chổi tiến vào học đường, bắt đầu dọn dẹp từ dưới lên.

Quý Nguyên Khanh thu thập sách xong, có một đệ tử lấy hết can đảm tiến lên hỏi một điều gì đó, hắn nghiêng đầu cẩn thận nghe sau đó đưa ra câu trả lời.

Được đệ tử này nhắc nhở, khi Quý Nguyên Khanh đi tới cửa lại dừng lại: “Nếu các ngươi còn chưa hiểu quy tắc khảo nghiệm linh lực năm nay thì hiện giờ có thể hỏi ta.”

Các đệ tử còn chưa rời đi lắc đầu.

Quý Nguyên Khanh nhìn quét một vòng, thấy không ai có ý định hỏi thì nâng bước định rời đi.

“Ngài cũng thuộc phạm vi thu đồ đệ sao?” Một giọng nói đột ngột xa lạ vang lên từ phía sau học đường.

Quý Nguyên Khanh hơi ngẩn ra.

“Ý ta là,” Lương Ngộ nói, “Nếu ta thắng trận này, ta cũng có thể trở thành đệ tử của Tiên Tôn ngài sao?”

Những ánh mắt từ mọi phía đều nhìn chằm chằm vào y, đặc biệt là Sở Yến Kiệu, ánh mắt kia quả thực hận không thể lao ngay đến phanh thây xé xác y. Nhưng Lương Ngộ không rảnh lo nhiều như vậy, y nắm chặt cán chổi, từ xa nhìn về phía Quý Nguyên Khanh.

Lần đầu tiên sau tám năm, y đã phá vỡ bức tường ngăn cách giữa bọn họ.

Trả lời