Nghiêm Niên cười nói: “Tế bào vận động của tôi không đủ, không muốn bị ngã đâu.” Nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.
Khương Hà: “Vậy cũng được. Tôi đi với Đại Lôi, đến lúc đó nhớ xem màn biểu diễn ngầu lòi của bọn tôi đó nhé.”
“Được.”
Đến xế chiều, người bạn cùng phòng cuối cùng của bọn họ lững thững tới chậm, xách túi lớn túi nhỏ kẹt ở cửa. Khương Hà và Nghiêm Niên cũng đi qua đó giúp cậu ta mới giải cứu được cậu ta ra ngoài.
Đặt hết đồ xuống đất, người này mới nói cảm ơn với gương mặt thật thà: “Chào các cậu, tôi tên là Ngô Hướng Hoa. Cảm ơn các cậu đã giúp tôi. Tôi mang theo rất nhiều tương ớt mẹ tôi tự chưng, chia cho các cậu mỗi người một chai.”
Khương Hà sôi nổi tự giới thiệu bản thân và Nghiêm Niên, rồi nhảy tới bên cạnh Lôi Văn Uyên giới thiệu hắn một chút: “Hai bọn tôi là bạn từ nhỏ, mặc dù cậu ấy không thích nói nhiều nhưng tâm địa không xấu. Vừa rồi cậu ấy không chạy tới giúp cậu là vì biết hai người bọn tôi là đủ rồi, cậu đừng trách cậu ấy lạnh lùng quá nhé.”
Ngô Hướng Hoa phất tay lia lịa: “Tất nhiên là không rồi, sau này mọi người đều là anh em cả.” Người này nhìn rất có nghĩa khí giang hồ, Khương Hà cũng không bài xích, cậu cảm thấy cuộc sống ký túc xá của mình chắc chắn sẽ không quá xấu.
Huấn luyện quân sự là hoạt động Khương Hà ghét nhất, trước kia bọn họ đã từng huấn luyện quân sự ở trường trung học, cực kỳ mệt mỏi, ngày nào cũng mồ hôi ướt lưng áo, may mà bình thường Lôi Văn Uyên chú trọng rèn luyện thường ngày cho cậu, cho nên cậu mới không bị ngất.
Bây giờ thời gian huấn luyện quân sự gấp đôi lần trước, Khương Hà thật sự không muốn đối mặt. Nhưng theo lý thuyết con trai cần phải không bài xích huấn luyện quân sự như thế, nên Khương Hà không tiện thể hiện ra. Ngô Hướng Hoa xoa tay nói mình muốn đại triển thân thủ, Nghiêm Niên chỉ đẩy mắt kính một cái, không cái gì, Lôi Văn Uyên thì vẫn không lộ vẻ gì trước sau như một.
Sau một ngày huấn luyện quân sự, quả nhiên Khương Hà bị phơi thành cải xanh héo, vừa vào ký túc xá đã ngã xuống đất, dù sao thì lát nữa cũng tắm, chẳng thèm để ý bẩn hay không bẩn gì.
Lôi Văn Uyên qua đỡ cậu lên: “Nằm trên đất không thấy bẩn à? Qua ngồi ghế đi.” Sau một ngày huấn luyện quân sự hắn vẫn như bình thường, Khương Hà biết hắn không phải giả vờ cho nên càng ghen tị hơn. Đều là con trai, dựa vào cái gì mà thể lực Lôi Văn Uyên tốt hơn chứ?
Nếu Lôi Văn Uyên biết suy nghĩ của cậu, tự hỏi lúc bình thường mình đi rèn luyện, cậu ấy chạy đi đâu?
“Hôm nay ngồi bẩn hết quần áo ở bên ngoài, không muốn làm bẩn ghế nữa, tôi muốn đi tắm rửa thay quần áo.” Khương Hà uể oải nói, tuy nói mình muốn tắm nhưng hoàn toàn không cử động. Cậu thật sự cực kỳ mệt mỏi.
“Được rồi, đi mau thôi, quần áo thay ra còn phải giặt nữa. Bây giờ trời nóng, mai phơi một ngày. Ngày kia đúng lúc mặc được.” Lôi Văn Uyên nửa ôm nửa xách cậu dậy, sau đó đẩy tới phòng vệ sinh. Ngô Hướng Hoa và Nghiêm Niên thì ngồi trên bàn uống nước, nói chuyện câu được câu không.
Ngô Hướng Hoa là một người thẳng thắn, có gì hỏi đó: “Lôi Văn Uyên, tình cảm của hai cậu thật tốt, tôi cảm giác cậu coi Khương Hà như con ruột ấy. Không đúng, ba tôi cũng không tốt với tôi như vậy. Hâm mộ Khương Hà thật đấy.”
Lôi Văn Uyên: “Chăm sóc từ nhỏ nên quen. Khương Hà nhỏ tuổi hơn tôi, lại vụng về, bất tri bất giác cứ như vậy.”
Ngô Hướng Hoa gãi đầu: “Khương Hà quả thật rất khiến người ta thương, ngoại hình cũng trắng nõn mềm mại như con gái ấy.”
Lôi Văn Uyên nhìn cậu ta một cái: “Cậu đừng nói câu này trước mặt cậu ấy, cậu ấy ghét nhất bị người khác nói cậu ấy giống con gái đấy.”
“Ừ ừ, tôi cũng đâu có ý mắng cậu ấy, chỉ là cảm thấy, ừm… Tôi cũng chẳng biết nói sao nữa, dù sao cũng không phải nói xấu.” Ngô Hướng Hoa không giải thích được, nhưng Lôi Văn Uyên biết cậu ta không có lòng xấu, nói một cậu không cần để ý.
Khương Hà đi ra khỏi phòng vệ sinh là tê liệt ngã xuống giường bất động. Lôi Văn Uyên chịu thương chịu khó đi dọn quần áo bẩn của cậu, sau đó giặt quần áo ở vòi nước bên ngoài; Nghiêm Niên đi tắm.
Ngô Hướng Hoa nhìn Khương Hà nằm không nhúc nhích trên giường, cứ như đã tắt thở rồi vậy. Cậu ta lo lắng hỏi “Khương Hà, ngày thứ nhất cậu đã mệt đến thế, đằng sau còn 14 ngày nữa đó. Hay là tôi xoa bóp cho cậu nhé? Đỡ đau nhức bắp thịt, ngày mai sẽ khá hơn.”
Khương Hà hừ hừ không lên tiếng. Lôi Văn Uyên nói: “Cậu không cần để ý đến cậu ấy, lát nữa tôi ấn cho cậu ấy là được. Hồi trung học cậu ấy cũng thế, thật ra thì không khoa trương đến vậy, chỉ là cậu ấy thích rên rỉ ỉ ôi thôi.”
Mặc dù giọng uể oải, nhưng Khương Hà vẫn phản bác hắn ngay lập tức: “Đại Lôi, cậu chẳng quan tâm anh em gì cả. Tôi đã như vậy rồi mà cậu vẫn còn ở đó nói mát. Biết ngay là cậu không an phận mà, bây giờ lộ rồi đúng không?”
Lôi Văn Uyên nhanh chóng vắt khô quần áo, phơi lên đợi khô rồi đi tới mép giường cậu: “Nếu cậu đã nói tôi không an phận, vậy thì để có tiếng mà không có miếng thì tôi thiệt quá. Xoay qua bên kia, tôi xoa bóp chân cho cậu.”
Khương Hà nằm bất động: “Tôi không động đậy được nữa rồi, muốn sao thì làm thế đi.”
Lôi Văn Uyên ôm lấy cậu, sau đó lật người cậu lại, tay chân cũng đặt ngay ngắn, bắt đầu từ bắp đùi trước tiên. Sức ở tay hắn lớn, mới vừa ra tay Khương Hà đã kêu rên: “Má nó, cậu mưu sát à! Cậu muốn bóp gãy chân tôi sao?”
Vừa nói xong đầu đã bị gõ một cái, Lôi Văn Uyên giảm bớt chút sức lực, tiếp tục ấn xuống, miệng nói: “Không được nói bậy. Như thế này được chưa?”
“Vẫn đau.” Khương Hà lại khôi phục trạng thái vô lực. Tại sao cậu phải chịu tội này chứ? Huấn luyện quân sự nên bị bãi bỏ càng sớm càng tốt, tốt nhất là ngày mai bãi bỏ luôn đi!
Nhưng Lôi Văn Uyên thấy cậu mặc dù nhe răng nhếch miệng, cũng không kêu thảm thiết như lần đầu, nên không quan tâm cậu nữa, tự mình làm theo ý mình. Ngô Hướng Hoa nghe Khương Hà kêu thảm như thế, đồng tình lắc đầu một cái. Cho nên bình thường chúng ta phải chú trọng rèn luyện nha, giống như cậu ta ấy, từ nhỏ đã làm ruộng, thân thể khỏe như vâm.