Trúc Mã Đã Ủ Mưu Từ Lâu Lắm Rồi!!

Sở Chiêu Ngọc cũng không biết bản thân trở lại phủ bằng cách nào.

Trên người vốn dĩ đã có vết thương, đầu gối lại bị rách, đi một chút đều phát run.

Loại đau lại vẫn luôn lan tràn đến ngực, ngay đến hô hấp cũng trở nên khó khăn lên.

Khi đi ra khỏi tướng quân phủ còn toàn dựa vào sức đỡ của Sở Thuận, mà khi tới Hầu phủ, ngay đến xuống kiệu cũng phải cố sức, Hầu phu nhân sợ tới mức liền vội vàng mời ngự y đến.

Thược Dược quỳ gối trước giường, cau mày cẩn thận mà bôi thuốc lên đầu gối cho thiếu gia nhà mình, trong giọng nói tràn đầy đau lòng: “Gia của ta ơi, đây rốt cuộc là tạo nghiệt gì thế? Tại sao mới ra khỏi nhà có một chuyến mà đã thành thế này rồi?”

Da thịt của Sở Chiêu Ngọc được dưỡng đến non mịn, vết thương đặt ở người bình thường thì không sao nhưng khi đặt ở trên người y lại chính là tồn tại nhìn là thấy giật mình, Thược Dược nhìn cũng không dám xuống tay.

Sở Thuận giống như lơ đãng mà khụ vài cái, ý bảo ngưng cái đề tài này đi.

Thược Dược lén liếc mắt nhìn nước mắt còn chưa khô ở trên khuôn mặt của tiểu thế tử một cái, lại nhìn dấu tay chưa tan ở trên chân của y, âm thầm thở dài.

“Đại ca! Huynh không sao chứ…… ôi mẹ ơi, gà mái nhà ai đẻ trứng trong hốc mắt của huynh thế?” Sở Khuynh Khanh vừa đến thì nhìn thấy đôi mặt sưng to như hạch đào của Sở Chiêu Ngọc, ngay đến lời cả kinh cũng quên mất một nửa.

Ơ, sao lại có thể khóc thảm như thế này? Trong trí nhớ của nàng, quang cảnh mà lần trước Sở Chiêu Ngọc khóc đến như vậy hình như là chuyện của ba năm trước.

Tuy rằng Sở Chiêu Ngọc ngày thường hành sự hơi hồ đồ một chút, kiêu ngạo một chút, còn hở một tý liền nổi nóng, nhưng trên thực tế thì rất mềm lòng, hoàn toàn không dính đến kiểu phá gia chi tử quần là áo lượt chân chính. Lại có dung mạo cùng thông minh lanh lợi, đi đến đâu cũng được người ta thích, ngay đến đệ đệ muội muội cũng vui lòng sủng y.

Mà có thể khiến cho y khó chịu như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có vị ở Trấn Quốc tướng quân phủ kia.

Sở Khuynh Khanh nhìn đến đại ca nhà mình bị ức hiếp, lúc ấy hỏa khí cũng dâng lên. Vừa vặn Sở Tư Ninh tới thăm hỏi, cũng nghe ra được cái ngọn nguồn.

Sở Chiêu Ngọc cúi đầu không lên tiếng, Sở Thuận không có biện pháp đành phải giải thích ngọn nguồn mọi chuyện, nội dung cụ thể cũng là dưới sự ép hỏi của hai vị công tử tiểu thư mà khai ra tuốt tuồn tuột không giữ lại chút gì.

Nghe xong nội dung câu chuyện của Sở Chiêu Ngọc cùng Lâm Dư Trác, Sở Tư Ninh vẻ mặt khiếp sợ không dám tin tưởng, Sở Khuynh Khanh thì tại kinh ngạc đồng thời cũng yên lặng nghiệm chứng một màn mới nhìn thấy sáng nay kia ở trong lòng.

“Lâm Nhị khinh người quá đáng! Thiệt cho ta lúc trước còn kính trọng hắn vì nước lập công, không thể tưởng tượng lại là một tên lòng dạ hiểm độc như thế! Ta sẽ đi tìm hắn!” Sở Tư Ninh tức giận đến đập bàn một cái, đứng dậy muốn đi.

“Trở về!” Sở Khuynh Khanh gọi hắn lại, trong mắt u ám bao phủ, “Huynh định đi tình sổ thế nào? Không thấy được đại ca mới vừa bị hắn bắt nạt trở về sao? Còn nữa, huynh có thể đánh lại hắn à?”

“Ta……” Sở Tư Ninh nháy mắt héo xuống. Năm nay hắn mới mười ba tuổi, xác thật có đi cũng không đánh lại.

Đang lúc mọi người trầm mặc hết sức, Lưu quản gia trong phủ lại đây, đứng bên gian ngoài bẩm báo hai việc.

“Thế tử gia, mới vừa rồi khi ngài ra ngoài, chưởng quầy của tiền trang Phong Hành đến đây đáp lời, nói là bên Kiểm Tuần Tư đã điều tra rõ, là một quản sự tiền trang thiếu nợ cờ bạc không trả nổi, cho nên liền dùng lợi tức lừa gạt khách hàng, hiện đã bị dẫn đến nha môn Kinh Triệu Phủ rồi, tiền trang cũng đã được giải niêm phong. Còn có một việc, hộ viện của Trấn Quốc tướng quân phủ cầu kiến ở bên ngoài Hầu phủ, nói là nhị công tử nhà hắn mạo phạm ngài, cho nên đặc biệt đưa thuốc trị thương đến.”

“Bảo hắn cút đi, không gặp.” Sở Chiêu Ngọc vẫn luôn trầm mặc âm u mở miệng, tiếng nói còn mang theo vài phần nghẹn ngào.

Lưu quản gia được lệnh liền phải lui ra, đột nhiên bị đại tiểu thư ở phía sau đột nhiên gọi lại.

“Lưu thúc, thúc dẫn ta ra cửa đi.”

Sở Khuynh Khanh ra đến ngoài cửa thì nhìn thấy hộ viện Tướng quân phủ đang nâng một chiếc hộp ngọc tinh xảo đứng đó, nàng cũng không tiến lên mà chỉ đứng ở bậc thang trực tiếp gào lên: “Phiền ngươi trở về thông báo cho nhị công tử nhà ngươi một tiếng, xin lỗi thì phải xin lỗi có thành ý chút xíu. Thế tử Vĩnh An Hầu phủ tuy không thiếu niên anh hùng được như Lâm Tiểu tướng quân, nhưng cũng không thể bị bắt nạt không có nguyên do như thế.”

Nàng dừng một chút, lại đúng lúc mà bỏ thêm một câu:

“Lâm Nhị công tử không biết yêu thương, tự sẽ có người khác thương. Sau này cũng không nhọc lòng nhị công tử phải nhớ thương.”

Hộ viện kia nghe xong thì kinh hãi, cảm thấy sâu sắc lần này chắc chắn hai nhà sẽ phải kết đại thù rồi, cũng không lười biếng mà vội vàng trở về thuật lại nguyên văn lời của Sở Khuynh Khanh một lần.

Đương nhiên lời này vào trong tai của Lâm Dư Trác thì không phải theo ý hiểu của hộ viện kia.

Lâm Dư Trác hiểu rõ, Sở Khuynh Khanh là đang nói cho hắn, nếu còn không dỗ người trở về thì sau này đừng có mơ mà làm trò được nữa. Còn rốt cuộc phải làm sao ra được cái thành ý thật lòng, thật sự là khiến cho người ta muốn trọc đầu luôn mà.

Nhưng cho dù tóc có rụng hết cũng phải nghĩ ra, nếu không lần này mèo nhỏ của hắn thật sự sẽ chạy mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Lâm Dư Trác thở dài, trong lòng đã thọc cái miệng thúi của mình lúc mấy canh giờ trước đến ba ngàn lần rồi.

///

Gần đây trà dư tửu hậu trong kinh thành vô cùng náo nhiệt, chỉ vì tiểu thế tử Vĩnh An Hầu cùng Lâm Tiểu tướng quân lại cho bọn họ thêm tư liệu sống mới.

Phải biết rằng, Lâm Tiểu tướng quân trước đây đi Nam Cương suốt một năm. Hắn vừa đi, thì chỉ còn lại một mình tiểu thế tử cũng không làm nổi được bao nhiêu sóng gió, chuyện xưa đều đã chán rồi.

Cơ mà, lần này bọn họ không hề nói về mấy sự tích đối chọi gay gắt thường lui tới kia, mà là nói về cái đêm phong lưu giữa hai người.

“Này này này, ta nói với ngươi, ta tận mắt nhìn thấy đấy, sáng sớm hôm trước, vị Lâm gia kia bế ngang tiểu thế tử, cứ như thế mà ôm người vào bên trong Hầu phủ.”

“Đúng rồi! Ngày đó ta cũng nhìn thấy! Trên cổ của tiểu thế tử, từng vết từng vết đều rất đặc sắc đó nha.”

“Cái này còn cần các người nói à? Lâm Tiểu tướng quân đều đã đứng ở bên ngoài Hầu phủ mấy ngày rồi? Hai người này nhất định là có chuyện rồi!”

“Xem ngươi nói này, hai người bọn họ có ở bên nhau hay không đây là trọng điểm sao? Trọng điểm mà chúng ta đang nói chẳng lẽ không phải hai người bọn họ có …… cái kia hay sao!”

“Ta đánh cược hai văn tiền, bọn họ tuyệt đối có một đêm! Ta thấy Lâm Tiểu tướng quân mỗi ngày đều đứng như thế, cứ y như bị vợ cấm cửa không cho vào vậy.”

“Ý ngươi là, Lâm Tiểu tướng quân là phía trên sao?”

“Cái đó không chuyện hiển nhiên sao? Cứ nhìn thân thể của tiểu thái tử là biết, kiểu này không phải bị người ta bắt nạt mới có thể nổi giận như vậy à……”

…………

Mấy ngày nay Sở Chiêu Ngọc vẫn luôn nằm ở trong phòng dưỡng thương, cũng lười đi ra ngoài, thỉnh thoảng cũng chỉ đi tản bộ ở trong hoa viên. Bởi vậy hoàn toàn không biết mấy tin đồn nhảm nhí bên ngoài.

Nhưng trùng hợp, hôm nay y hơi nhàn rỗi, liền tóm được hai tiểu nha đầu trốn ở sau núi giả thì thầm.

“Này, ngươi nghe nói chưa? Gần đây càng truyền càng mạnh, đều nói thế tử chúng ta cùng nhị công tử Lâm gia …… A a a kích động chết ta rồi!”

“Ngươi đúng là không có tiền đồ, người ta ở bên nhau thì liên quan gì đến ngươi?”

“Sao lại không liên quan đến ta? Ta nghe liền vui vẻ. Ta nói cho cô nghe, ta đã sớm nhìn thấy Lâm Nhị công tử nhìn thế tử chúng ta bằng ánh mắt không thích hợp rồi.”

“Ai có thể nghĩ đến một đôi oan gia còn có thể xảy ra như thế chứ? Cơ mà nói thật thì, hai người này mặc kệ là dung mạo khí chất hay là thân phận gia thế, thật sự đều đặc biệt xứng đôi nha!”

Khi Sở Chiêu Ngọc nghe tin tức về mối quan hệ bất chính của mình: “……”

“Các ngươi làm cái gì đấy?”

Hai nha đầu bị âm thanh đột nhiên vang lên làm cho hết hồn, quay người lại phát hiện chủ nhân giọng nói chính là nhân vật chính trong nội dung nói chuyện của các nàng, lúc ấy liền chân mềm quỳ rạp xuống đất.

“Không muốn làm việc nữa thì cút.”

Sở Chiêu Ngọc không hứng thú đối với việc  xử phạt nha hoàn, xua xua tay răn dạy một câu thì cho các nàng nhanh chóng lui ra.

Hai nha đầu như nhặt được mạng mới, vội vàng dập đầu rồi nhanh chóng rời đi.

Trong nháy mắt, chỉ còn lại một mình Sở Chiêu Ngọc đứng đơ tại chỗ, không khỏi nhớ tới nội dung vừa mới nghe được.

Trong kinh thành đều đang truyền cái gì? Dân chúng là đều nhàn ra chim rồi à?

Còn nói tên đáng giết ngàn đao đó với mình xứng đôi? Xứng cái rắm! Dù trời có sập thì bổn thế tử cũng không ở bên nhau với hắn!

Tiểu thế tử càng nghĩ càng giận, phiền muộn tan đi mấy ngày lại nảy lên trong lòng.

“Gia, hóa ra ngài ở đây. Ta nói mà, sao hai nha đầu kia lại chạy như nhìn thấy yêu quái ăn thịt người vậy.” Thược Dược vừa đi về bên này vừa nói.

Sở Chiêu Ngọc nâng mí mắt lên, giận liếc mắt nhìn nàng một cái.

Thược Dược bị ánh mắt xinh đẹp này làm cho vui hơn, lại là một trận giễu cợt: “Ài, ta nói đại thiếu gia của ta ơi, ngài cũng thu lại bớt một tý đi, mỗi ngày phát ra mị lực cũng không biết đã câu đi linh hồn nhỏ bé của biết bao nhiêu người nữa.”

“…… Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

“Ta chính là muốn nói, linh hồn nhỏ bé bị ngài câu đến tàn nhẫn lại tìm đến kìa.”

“Hắn còn chưa dây dưa xong hả? Đứng đơ ở đó cũng mặc kệ người khác vây xem thì thôi đi, mấy ngày nay đại môn Hầu phủ cũng bị nhìn đến muốn tróc cả sơn. Dính người y như thuốc cao bôi trên da chó vậy!”

“Gia, ngài đừng nói như thế, nếu hắn là thuốc cao bôi trên da chó, vậy ngài còn không phải là……”

Không cẩn thận cũng mắng luôn mình Sở Chiêu Ngọc: “……”

“Không cần để ý đến hắn, hắn thích đứng thì để cho hắn đứng đi.”

‘’Vâng.” Thược Dược chợt ngừng, lại nói ra câu, “Gia, ta thấy cái đèn nhỏ mà Lâm Nhị công tử hôm nay mang đến cũng không tồi……”

///

Lâm Dư Trác suy nghĩ rất lâu, bước đầu tiên có thành ý vẫn là phải đích thân tới cửa xin lỗi.

Sau đó hắn liền đứng canh cửa.

Thậm chí ngay cả một bậc thang đại môn Hầu phủ cũng chưa bước đi lên.

Lâm Dư Trác tự biết đuối lý, cũng không nhụt chí. Liên tiếp mấy ngày, chạng vạng từ Kiểm Tuần Tư đi đến đây, cơm cũng không ăn, nhà cũng không trở về, cứ như vậy mà đứng ở bên ngoài Hầu phủ, ý đồ dùng một mảnh chân thành đả động tiểu thế tử.

Kết quả trong kinh thành vây xem trò vui đích xác là bị tinh thần của hắn đánh động, duy chỉ còn mỗi mèo nhỏ tức giận, hoàn toàn không dao động.

Lâm Tiểu tướng quân nhìn xem đèn lưu li noãn ngọc trong tay, châm cho mình một cây nến ở trong lòng.

Gần đây hắn điên cuồng vơ vét các loại đồ chơi thú vị mới lạ, sau đó đồng loạt mang lại đây đưa cho tiểu thế tử. Cho dù người không muốn gặo hắn, thì nhận lễ vật là được rồi.

Nhưng tiểu thế tử liền tuyệt tình như vậy, ngay đến trông cửa cũng xem hắn như không khí.

Bỗng nhiên, một tiểu nha hoàn từ bên trong cánh cửa chạy chậm lại đây, trực tiếp liền đến trước mặt Lâm Dư Trác: “Lâm Nhị công tử, phiền ngài cứ đưa đèn này lại cho nô ạ.”

Lâm Dư Trác sắc mặt khẽ buông lỏng, ngữ khí không khỏi nhanh hơn: “Thế tử bằng lòng gặp ta sao?”

“Hồi công tử, nô tỳ chỉ phụ trách lấy đèn này, không nghe thế tử nói muốn gặp ngài.” Dứt lời, tiểu nha hoàn hơi hơi khom người, xoay người rời đi.

Lâm Tiểu tướng quân lại bị bỏ lại cô độc một mình: “……”

Ài, không có việc gì! Chiêu Chiêu nguyện ý nhận lấy lễ vật là đã là có tiến bộ rồi!

Lâm Tiểu tướng quân nắm chặt nắm tay, yên lặng cổ vũ cho chính mình.

///

Sở Chiêu Ngọc thưởng thức đèn lưu li noãn ngọc tinh xảo, càng nhìn càng vui mừng, nghĩ thầm Lâm Nhị Cẩu cũng coi như là quen tay một hồi.

Kết quả y lật cây đèn qua tới thì liền nhìn thấy trái phía trên cái bệ góc có khắc một chữ “Duyên”, mặt lập tức liền đen lại.

Tiêu ký này là tiêu ký đặc biệt mang danh nghĩa của Ngọc Duyên Hiên, là nơi buôn bán chế tạo đồ bằng ngọc tinh xảo của y, chứng minh cái đèn lưu li là từ Ngọc Duyên Hiên chảy ra.

“Mua đồ của ta tặng cho ta? Sao hắn không nhổ lông dê rồi dệt áo cho dê mặc luôn đi?”

Thược Dược bị y chọc cười, khuyên nhủ: “Gia, ngài cũng quá nghiêm khắc rồi. Lâm Nhị công tử từ nhỏ đọc sách tập võ, cho nên không hiểu nhiều về mấy thứ này lắm. Vất vả lắm mới có được phần tâm này, ngài cũng đừng quá so đo. Ít nhất vật này cũng làm ngài vui vẻ mà.”

Nàng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, ra vẻ lơ đãng nhắc nhở nói: “Hôm nay trời buổi tối không tốt, chắc là sắp mưa to rồi.”

Sở Chiêu Ngọc tức giận, xoay đầu đi không muốn nói chuyện.

///

Mưa to mùa hạ đến rất nhanh.

Trong nháy mắt, bầu trời thay đổi bất ngờ lôi điện đan xen, mưa to giàn giụa tầm tã mà rơi xuống, tưới cho Lâm Dư Trác lạnh thấu tim.

Hắn thẳng tắp mà đứng ở tại chỗ, cũng không có ý định rời đi.

Trước kia khi ở quân doanh, cũng đã từng trải qua khí hậu khắc nghiệt rồi, một trận mưa đối với hắn cũng không là gì.

Huống chi, hắn đã kiên trì đến đây rồi, nếu rời đi như vậy, Chiêu Chiêu sao có thể nhìn ra được quyết tâm cùng thành ý của hắn chứ?

Trên đường sớm đã không còn người đi đường, hạt mưa lớn rơi trên mặt nước tạo thành những vũng nước trên đường, ngay cả trong miệng sư tử bằng đá trước cửa đều ứ đầy nước mà chảy xuống.

Lâm Dư Trác nỗ lực mở to hai mắt.

Bỗng nhiên, màn mưa phần phật rung động bị xé rách một đường.

Trước mắt đại môn Hầu phủ mở rộng ra, một bóng dáng nhớ thương đã nhiều ngày xâm nhập vào tầm mắt mơ hồ của hắn.

Trên người của Sở Chiêu Ngọc mặc khinh sam màu vàng nhạt, tóc đen mềm mại như thác nước tung bay ở sau đầu, chỉ có một ngọc điền loan phượng xuyến ở giữa tóc dài bên tai.

Nha hoàn bên cạnh nâng một cây dù màu sắc nhợt nhạc, nghiêng nghiêng né giọt mưa tạt vào, mà trong tay của y chính là cầm theo đèn lưu li noãn ngọc kia.

Trong thoáng chốc, nhịp tim ở trong lồng ngực đập điên cuồng, tựa như muốn tùy ý nhảy múa cùng cơn mưa ở trong thiên địa này vậy.

Lâm Dư Trác đếm nhịp tim của mình.

Một lát, hắn nhận được xét xử.

“Lăn tới đây.”

Ba chữ không mang theo bất cứ tình cảm gì cả.

Nhưng Lâm Dư Trác biết, con đường phía trước này, là dần dần dỡ xuống phòng bị ở trong tâm rồi.

 

Trả lời