Thẩm Uẩn vốn dĩ cho rằng mình và trùm phản diện cần phải dùng hai chân đi đến thành Vấn Hà, không ngờ khi đối phương đi ra khỏi cửa miếu, sau đó huýt một tiếng sáo dài, bất chợt, bên kia đường nhỏ vang lên một tràn tiếng ngựa hí.
Có tiếng vó ngựa vang lên, thoáng cái, một con ngựa lớn với bộ lông đen bóng xuất hiện ở trong tầm nhìn Thẩm Uẩn.
Hắn nhìn Tạ Đạo Lan, lại nhìn ngựa, trợn mắt há hốc mồm.
Tạ Đạo Lan phát hiện tầm mắt của hắn, nói: “Chỉ là một ít kỹ xảo nhỏ, sau này ngươi muốn học, ta có thể dạy cho ngươi.”
Thẩm Uẩn đi lên trước, thử sờ lên bộ lông đen của con ngựa, con ngựa cũng hết sức thân thiết với hắn, thở phì phì mấy tiếng, hai cái móng trước đạp đạp trên mặt đất.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tạ Đạo Lan, có hơi xấu hổ nói: “Ta…… không biết cưỡi ngựa.”
Tạ Đạo Lan nói: “Không sao, ta dạy cho ngươi.” Nói xong xoay người lên ngựa, dùng ánh mắt ý bảo Thẩm Uẩn ngồi vào phía sau.
Thẩm Uẩn nhìn mông ngựa suy nghĩ trong chốc lát, hai tay đỡ lưng ngựa, động tác vụng về lên ngựa.
Vừa lên ngựa, lòng ngực của hắn liền dán vào một thân thể ấm áp.
Giọng điệu Tạ Đạo Lan vẫn như bình thường: “Giữ bờm ngựa ở hai bên, dùng cẳng chân kẹp bụng ngựa, đừng sợ, có ta ở đây, ngươi không rơi xuống đâu.”
Thẩm Uẩn nghe lời nắm lấy bờm ngựa, hai vòng tay ở bên người của Tạ Đạo Lan, thoạt nhìn giống như là đang ôm y vào trong ngực vậy.
Trong lòng có chút cổ quái, nhưng cũng không có nghĩ nhiều.
Đi một ngày đường, khi đến đêm, bọn họ tìm được một chỗ yên tĩnh ở ven đường để nghỉ qua đêm..
Trên đường may mắn gặp được một con thỏ dính bẫy, Thẩm Uẩn xử lý đơn giản con thỏ ở bờ sông, sau đó đốt đống lửa rồi nướng thịt thỏ, mũi thơm tản ra tứ phía.
Rồi hắn lấy muối trong túi vải ra rắc lên, Thẩm Uẩn đưa cho Tạ Đạo Lan hai cái đùi thỏ để đền bù suy nghĩ mạo phạm lúc sáng của mình.
Càng gần lúc Tạ Đạo Lan khôi phục tu vi, hắn phải đối với Tạ Đạo Lan càng tốt mới được.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể bảo đảm cuộc sống tương lai của mình sẽ tốt hơn.
Cơm nước xong, Tạ Đạo Lan nói để mình gác đêm.
Thẩm Uẩn vốn định từ chối, nhưng mà cởi ngựa cả một ngày, phần đùi trong của hắn cảm thấy đau rát, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Ngọn lửa dần dần tắt, chỉ còn lại một mảnh trăng mờ trong rừng.
Tạ Đạo Lan ngồi tựa lưng vào gốc cây, nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ của thiếu niên bên cạnh, duỗi tay qua, đầu ngón tay dừng trong gang tấc.
Cuối cùng, y vẫn thu hồi tay.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng, vận chuyển công pháp, hấp thu linh lực lẫn bên trong không khí, cả đêm cứ lặng lẽ trôi qua như thế.
Ngày kế lại đi cả một ngày, cuối cùng trước khi tối, Thẩm Uẩn và Tạ Đạo Lan cũng đã đến được thành Vấn Hà.
Trong nguyên tác, thành Vấn Hà này là một thành nhỏ rất tà.
Bởi vì nằm gần sông nên nhiều người dân trong thành kiếm sống bằng đường thủy và thuyền bè. Nhưng gần hai năm nay, không biết vì sao, thành Vấn Hà vốn mưa thuận gió hoà thế mà đã hai năm liên tiếp không có một giọt mưa nào, không chỉ mùa màng ngừng sinh trưởng, ngay cả những con sông gần đó cũng có dấu hiệu khô cạn. Có không ít người bởi vậy mà đói chết, còn có không ít người bởi vậy mà phá sản.
Những việc này đối với một tòa thành nhỏ nằm ở phía nam gần sông mà nói, cực kỳ bất bình thường.
Mắt thấy không thể chịu nổi những ngày tháng này nữa, có người cho rằng đây đều là bởi vì thành nhỏ không tin thần phật, không có tín ngưỡng, khiến cho các vị thần minh trên Thần giới nổi giận, cho nên mới bị giáng tai ương như thế.
Câu nói này quả thực là vô nghĩa, nhưng khi ấy dưới tình huống gần như đã rơi vào tuyệt vọng, những người khác không thể không tin.
Vì thế bốn phía xây rất nhiều miếu Vũ Sư (Thần mưa), vừa cúng vừa bái, trong lúc nhất thời thế mà hình thành một loại phong trào, tựa như ai không bái Vũ Sư, không phải tín đồ của Vũ Sư thì sẽ là tội nhân của cả thành.
Nói đến cũng kỳ lạ, cũng có thể là chó ngáp phải ruồi, sau khi cúng Vũ Sư xong, bầu trời thế mà thật sự đổ một trận mưa to, mưa hơn nửa tháng.
Nhưng mà, chuyện còn không có kết thúc. Trời mưa lâu như vậy, nước sông lại không dâng lên một chút nào, thuyền vẫn không thể ra khơi. Bởi vì có chuyện trước đó tham khảo, người trong thành bắt chước làm theo, lại bắt đầu xây miếu Hà Bá.
Chẳng mấy chốc, miếu Hà Bá cũng được xây xong, sông nước cũng khôi phục nguyên trạng.
Lần này, nhóm cư dân vốn còn có chút nửa tin nửa ngờ đều bắt đầu phát ra tin tưởng từ nội tâm, nạn hạn hán trước đó là tai ương do thần minh giáng xuống.
Vấn đề mùa màng không còn phải chờ đợi nữa, bọn họ tăng ca thêm giờ lại xây rất nhiều miếu Thổ Địa.
Vì thế, trong một tòa thành nhỏ không lớn, cứ thế một hơi nổi lên mấy chục tòa miếu thần, mỗi một miếu thờ một vị thần khác nhau.
Nguyên nhân chính là vì ở trong hoàn cảnh cuồng tín lại bệnh hoạn vặn vẹo như thế này mà bảo vật ai chạm vào cũng chết như Huyết Châu Ngọc, mới có thể sau khi gieo họa cho chủ nhân thì vẫn có người đồng ý tiếp nhận.
Ánh nắng chiều bao phủ một tầng sắc thái quỷ dị lên cả tòa thành, Thẩm Uẩn xoay người xuống ngựa, đứng nhìn những kiến trúc đó từ xa, trong lòng không khỏi có chút bất an.
Trong nguyên tác, cuối cùng cũng không biết là tại sao trùm phản diện lại chạy đến nơi quỷ dị này.
Tạ Đạo Lan cũng không cảm thấy kỳ quái như Thẩm Uẩn, sau khi xuống ngựa thì vỗ đầu con ngựa, bình tĩnh nói: “Đi thôi, vào thành.”