Sau khi Nghiêm Niên tắm xong đi ra, Ngô Hướng Hoa hỏi Lôi Văn Uyên có muốn tắm trước không, Lôi Văn Uyên nói hắn còn phải đấm bóp cho Khương Hà, bảo cậu ta đi tắm trước đi. Mặc dù Nghiêm Niên không kêu khổ, kêu mệt, nhưng từ hành động ngã phịch xuống giường của cậu ta mà nói, cũng thật sự rất mệt.
Huấn luyện quân sự ở trường bọn họ rất nghiêm khắc, nam nữ sinh tách ra huấn luyện. Bên phía nữ sinh còn không ngừng có người ngất xỉu, bên nam sinh cũng có, mà Khương Hà có thể kiên trì được cũng coi như không tệ. Chỉ là tuy cậu tình nguyện bị ngất xỉu để nghỉ mười mười mấy ngày, nhưng đáng tiếc đây chỉ là một mơ ước xa vời, Lôi Văn Uyên sẽ không cho phép.
A a a! Tại sao ban đầu cậu lại không nghĩ ra, lại lôi kéo Lôi Văn Uyên báo danh cùng một trường, còn báo chung cả một khoa để bây giờ tự ăn quả đắng chứ? Khi đó còn nghĩ là anh em chung một chỗ có thể phối hợp với nhau, kết quả thì hay rồi, Lôi Văn Uyên vẫn quản lý cậu như quản đứa con nít.
Mười mấy ngày huấn luyện quân sự nhanh chóng qua đi, mỗi ngày Khương Hà đều mệt như chó chết trở về ký túc xá. Lôi Văn Uyên giặt quần áo cho cậu, đấm bóp cho cậu, buổi tối cậu mệt không muốn ăn cơm, Lôi Văn Uyên lại đổi món chuẩn bị bữa cho cậu.
Hai người còn lại trong phòng đều đã chết lặng, Ngô Hướng Hoa nói thẳng: “Cho dù tôi có đối tượng cũng không có khả năng đối xử tốt với cô ấy như thế.” Ngay cả quần lót Lôi Văn Uyên cũng giặt cho Khương Hà, muốn hỏi tại sao Khương Hà không thèm để ý không? Đó đương nhiên là do từ nhỏ đến giờ chưa từng ý thức việc này.
Điều kiện cuộc sống người nhà hai người đều rất không tệ, ở trong khu biệt thự, là hàng xóm của nhau, Khương Hà bằng tuổi Lôi Văn Uyên, hai người từ nhỏ đã chơi chung với nhau, Lôi Văn Uyên chững chạc hơn cậu nên từ nhỏ đã chăm sóc cậu, hai người coi như là một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, đều không cảm thấy gì.
Sau một lần huấn luyện quân sự, mấy người đều đen đi một tone, nhưng Khương Hà bởi vì vốn đã trắng, bây giờ vẫn cứ trắng, còn Lôi Văn Uyên bây giờ đen hơn cậu hai tone. Khoảng thời gian gần đây Khương Hà cứ không vui là lấy chuyện này ra chọc hắn, Lôi Văn Uyên không so đo với cậu, sợ nói ra cậu Khương Hà còn trắng hơn cả con gái sẽ bị cậu xù lông dữ hơn nữa.
“Suốt mười mấy ngày nay, cụ thể là 14 ngày, ngày nào tôi cũng không chơi game, cậu không cảm thấy nên bồi thường cho tôi sao? Không riêng gì game, ngay cả điện thoại tôi cũng không xem mấy lần, tôi chỉ xin mỗi ngày có thêm một tiếng chơi game thôi!”
Được hai ngày nghỉ, Khương Hà kêu gào trong ký túc xá, Ngô Hướng Hoa và Nghiêm Niên đã bắt đầu chơi game rồi, Khương Hà hâm mộ không thôi.
“Là tôi không để cho cậu chơi game à? Cậu mau đi ngủ đi, không có sức đánh đâu.” Lôi Văn Uyên hoàn toàn không có ý nuông chiều cậu, nếu không phải cân nhắc đến việc một tiếng chơi game có khi chưa đánh được hai ván, hắn thật sự muốn chỉ để cậu chơi một tiếng.
“Tôi không cần biết! Tôi phải chơi ba tiếng, bây giờ tôi cũng đã lên đại học rồi, cậu không thể quản tôi như vậy nữa, tôi phải có quyền quản lý thời gian của mình!” Khương Hà lăn qua lộn lại trên giường kháng nghị.
Ngô Hướng Hoa còn nhín thời giờ nói một câu: “Đúng đó, anh Lôi, cậu xem Khương Hà cũng lớn vậy rồi, cho dù cận thị cũng không phải nồi của cậu, đừng để ý đến cậu ấy nữa, để ba anh em chúng tôi cùng nhau đại sát tứ phương đi!”
Khương Hà: “Đúng đúng đúng, tôi tình nguyện bị cận! Tôi không sợ. Lôi Văn Uyên… cậu đồng ý với tôi đi mà, hai tiếng thật sự quá ngắn.”
“Chỉ hôm nay thôi.” Lôi Văn Uyên thờ dài một tiếng, lên đại học rồi đúng là không thể chèn ép như trước nữa.
Nhưng Khương Hà là một người thuận gậy leo lên, hôm nay chơi game ba tiếng vẫn chưa đã ghiền, đêm đến thừa dịp Lôi Văn Uyên đã ngủ, cậu trộm điện thoại của mình từ trên bàn của hắn về, chơi lén trong chăn.
Nhưng chăn mùa hè mỏng bị lọt ánh sáng, cậu chơi game trong chăn đúng là lạy ông tôi ở bụi này. Buổi tối lúc Lôi Văn Uyên dậy đắp chăn cho cậu đã bắt tận tay day tận trán.
Lúc chăn đắp bị vén lên, Khương Hà theo bản năng giấu điện thoại xuống dưới mông, ngẩng đầu lên đã thấy bóng người Lôi Văn Uyên, bị sợ giật mình.
Bởi vì hai bọn họ ngủ sớm, trên cơ bản 10 giờ ký túc xá đã tắt đèn, nhưng hai người kia quen thức đêm, sẽ tự mở đèn bàn của mình chơi điện thoại, cho nên ánh đèn ở ký túc xá bọn họ khá tối, nhưng không ảnh hưởng đến thị lực.
Khương Hà nhận sai ngay lập tức: “Tôi… Tôi chỉ lấy điện thoại xem giờ một chút… Xem xong tôi sẽ để lại chỗ cũ ngay…” Sợ đến mức giọng cũng run rẩy.
Bởi vì cậu từng có trải nghiệm tương tự, có một khoảng thời gian hồi trung học anh họ cho cậu một cái máy chơi game, Lôi Văn Uyên không biết, cậu liều chết lừa gạt, lén chơi lúc tối ngủ.
Dẫn đến mấy hôm đi học đều ngủ gật, Lôi Văn Uyên nghi ngờ, buổi tối chạy vào phòng cậu bắt được cả người lẫn tang vật, đè cậu ra đánh một trận, Khương Hà vừa xấu hổ vừa sợ, máy chơi game cũng bị tịch thu, lúc này mới quyết tâm học hành một lần nữa.
Lôi Văn Uyên thật sự rất cưng chiều cậu, nhưng lúc nên chỉnh đốn thì không hề nương tay chút nào. Bởi vì Khương Hà là một người rất dễ bị dạy hư, không chỉnh đốn lại thì sẽ lệch ngay.
“Nói vậy tự cậu có tin được không?” Lôi Văn Uyên trầm giọng hỏi.
Khương Hà rụt vào bên trong giường: “Vậy… Vậy tôi mới vừa chơi một lúc, có thể giơ cao đánh khẽ được không?” Xong đời rồi, Lôi Văn Uyên sẽ không đánh cậu ngay trước mặt bạn cùng phòng chứ? Vậy thì mất mặt lắm đó.
“Cậu nói xem?” Lôi Văn Uyên nửa quỳ trên giường, kéo cổ chân cậu, quăng cả người cậu đến mép giường, sau đó nửa ôm nửa đẩy đi vào phòng vệ sinh, “sầm” một tiếng đóng cửa lại.
Để lại hai người Ngô Hướng Hoa và Nghiêm Niên trố mắt nhìn nhau. Ngô Hướng Hoa: “Tại sao tôi lại cảm giác như anh Lôi muốn đánh người nhỉ? Bình thường không phải cậu ấy rất chiều Khương Hà sao?” Nghiêm Niên đẩy mắt kính: “Tiền đề là lúc mẹ cậu phát hiện cậu thức đêm chơi game thì sẽ ôn tồn nhỏ nhẹ với cậu sao?”
Ngô Hướng Hoa run rẩy: “Vậy thì đúng là không thật. Nhưng Lôi Văn Uyên cũng đâu phải mẹ của Khương Hà, ừm, cũng đâu phải ba cậu ấy.” Nghiêm Niên: “Tôi thấy bọn họ còn thân thiết hơn ruột thịt.” Ngô Hướng Hoa gật đầu thấu hiểu.
Lúc Khương Hà bị đẩy vào phòng vệ sinh đã giãy giụa, nhưng không đủ sức.