Ngày Sở Chiêu Ngọc bảo Lâm Dư Trác tiến vào đại môn ấy, đãi ngộ của Lâm Dư Trác liền thăng lên một bậc, không cần phải đứng ở cửa thâm tình nhìn nhau với sư tử bằng đá nữa.
Tuy nói Sở Chiêu Ngọc ngoài bảo hắn lăn tới đây thì cũng không nói thêm câu nào khác, cũng không nhìn hắn, Lâm Dư Trác cũng là rất vui sướng, vẫn kiên trì mỗi ngày chạng vạng đều chạy đến Hầu phủ.
Giờ phút này, Lâm Tiểu tướng quân liền ngồi nghiêm chỉnh ở phòng tiếp khách của Hầu phủ, bưng một ly trà chậm rãi đưa vào trong miệng.
Nhìn qua nghiêm trang, trên thực tế lại dựng lỗ tai nghe đoạn đối thoại của hai tiểu nha hoàn ngoài cửa sổ, hòng muốn bắt giữ một chút tia tin tức của Sở Chiêu Ngọc.
Trùng hợp thay, hai tiểu nha hoàn cũng chính là hai người mà Sở Chiêu Ngọc bắt được hoa viên ngày đó. Mười bốn tuổi, đúng là cái tuổi hoạt bát hiếu động.
“Hôm nay Lâm Tiểu tướng quân cũng không ăn cơm chiều rồi. Đáng thương thật đấy.”
“Ta nói ngươi cũng đừng xúc động như thế, thế tử nói, để hắn ngồi là được rồi, đừng để ý đến hắn.”
“Ài, rõ ràng một đôi xứng đôi như vậy, sao lại mâu thuẫn cãi nhau như thế chứ.”
“Xứng đôi thì xứng đôi, xứng đôi cũng không thể tùy hắn làm bậy như thế. Sau đó ta có nghe Tường Tử nói lại, ngày đó thế tử bị thương chính là bị hắn đánh. Trách không được ngày đó ở trong hoa viên thế tử lại nổi giận như vậy.”
“Ôi trời…… Thiệt hay giả đó? Trông dáng vẻ của Lâm Tiểu tướng quân cũng không giống sẽ đánh người nha?’’
“Tri nhân tri diện bất tri tâm. Cái này đương nhiên là sự thật rồi, ngươi quên ngày đó đến cả ngự y cũng tới à? Theo ta thấy, thế tử nhà chúng ta chính là thiện tâm, còn có thể để người vào nhà. Ài, thôi được rồi được rồi, đi thôi, đừng nhìn hắn nữa.”
Lâm Dư Trác nghe thấy hai nha đầu rời đi, nội tâm vô cùng buồn bực.
Trên đỉnh đầu hắn giống như bị chụp thêm cái mũ’’ người đàn ông bạo lực gia đỉnh’’, tuy rằng tiểu thế tử cũng chưa trở thành “người một nhà” với hắn.
Hắn cũng tức hành vi hoang đường ngày đó của mình, nhưng mà người ta không chịu gặp hắn, hắn lại làm sao giáp mặt xin lỗi đây?
Hắn chậm rì rì mà uống trà, đầu óc lại nhanh chóng chuyển động. Bỗng dưng, mắt phượng híp lại, trong lòng nảy ra thêm cái chủ ý.
///
Sở Chiêu Ngọc nhận được một thiệp mời, là của Trường Nhạc quận vương Tiêu Hoài thỉnh chư vị hảo hữu ngày sau đến ngoại ô Minh Thúy Sơn săn bắt du ngoạn.
Minh Thúy Sơn là một nơi chuyên cung cấp du ngoạn săn bắn cho quý tộc kinh thành. Chân núi xây dựng một toà sơn trang, vừa phụ trách cung cấp chỗ nghỉ ngơi ăn chơi, vừa phụ trách xử lý vật còn sống trong núi.
Sở Chiêu Ngọc nhìn mặt trời bên ngoài lớn như vậy, kinh ngạc: Thời tiết này đi ra ngoài chơi? Bộ muốn đi chịu tội à?
Tiêu Hoài cho ra lý do của vấn đề này chính là trên núi mát mẻ, cây cối cũng nhiều, không có nóng đâu mà lo.
Suy xét một hồi, y cảm thấy xác thật không nên phụ lời mời thịnh tình của vị bạn hữu quen biết khi còn mặc tả này, lại nghĩ bản thân cũng nằm trong nhà sắp nửa tháng rồi, cũng nên hoạt động một chút, vì vậy liền vui vẻ đáp ứng.
///
Trong bất tri bất giác, tiếng ve mùa hạ thổi lên khúc nhạc dạo tháng bảy.
Lúc này thời tiết nóng càng thêm bức người, các đầu lá cháy xém đều cuốn vào trong.
Sở Chiêu Ngọc nằm nhoài trên lưng ngựa chậm chạp tiến lên, cả người đều không tốt.
Cảm nhận được gió ở trước mặt đều bọc lấy một làn hơi nóng, y lại hoài nghi nhân sinh thêm một lần:
Ta là ai? Ta ở đâu? Trời nóng thế này mà ta lại theo bọn họ đến đây thì có phải ta có bệnh rồi không?
Đám người Tiêu Hoài đứng chờ ở lối đi lên trên núi, xa xa nhìn thấy Sở Chiêu Ngọc, hưng phấn mà điên cuồng vẫy tay kêu y: “Chiêu Ngọc! Chiêu Ngọc! Bên này!”
Khi Sở Chiêu Ngọc tới gần, đám người đang nhốn nháo đột nhiên an tĩnh lại.
Chỉ thấy thiếu niên trước mắt ngồi khóa ở trên lưng ngựa, ngũ quan tinh xảo như họa, da trắng hơn cả tuyết, môi đỏ như bôi son. Một thân kỵ trang màu xanh lục gọn gàng sạch sẽ mà dán sát thân hình, phác họa ra đường cong cao lớn đĩnh bạt. Bên hông được buộc chặt bằng một đoạn dây lưng bạch ngọc, chỉ doanh nắm chặt. Tóc đen thường ngày quen rối tung lúc này bị dây ngọc chuông bạc buộc thành đuôi ngựa cao ở sau đầu, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng vang đinh linh thanh thúy. Thùy tai bên phải đeo một viên ngọc quyết màu xanh sẫm, tăng vài phần thanh lệ mà không có vẻ nữ khí.
Cả người đều như là lá xanh vừa mới với từ trong nước ra, thanh thuần trông veo như nước. Cố tình cặp mắt đào hoa kia lại trời sinh đa tình, ánh mắt lưu chuyển mang theo quyến rũ câu người.
“Đệch! Huynh đệ, nửa tháng không thấy ngươi sao càng thêm tuấn thế! Ài, nếu ngươi mà là nữ……”
Miệng của Tiêu Hoài phản ứng còn nhanh hơn cả não, buột miệng thốt ra cảm khái. Kết quả lời nói còn chưa nói xong, thì đã bị một đường ánh mắt hình viên đạn lạnh lùng lia tới làm cho phải im miệng.
Sở Chiêu Ngọc tự nhiên cũng chú ý tới một thân màu đen của Lâm Dư Trác ở trong một đám đủ loại màu sắc, bất mãn nói với Tiêu Hoài: “Ngươi không nói với ta hắn cũng tới.”
Tiêu Hoài không ngờ y lại nói chuyện trực tiếp như thế, ngượng ngùng nói: “Ài, đều là bằng hữu mà, đến chơi thôi!”
Nhưng mà trong lòng lại nghĩ, nhưng không có hắn là không được à nha? Toàn bộ cục đều là do Lâm Dư Trác tích cóp ấy.
Mấy ngày trước, Lâm Dư Trác tìm đến Tiêu Hoài bàn điều kiện.
“Ngươi giúp ta kêu Sở Chiêu Ngọc ra, qua mấy ngày cung yến Thất Tịch ta sẽ dẫn đường muội đến giới thiệu cho ngươi.”
Cái này thiệt sự không thể trách Tiêu Hoài, hắn sớm đã nhất kiến chung tình với Lâm gia tiểu thư rồi, nề hà vẫn luôn không tìm thấy cơ hội. Lúc trước từng nói hết nước hết cái với Lâm Dư Trác vẫn không được, cơ mà không thể tưởng tượng được hiện tại cơ hội liền đến như thế này.
Trường Nhạc quận vương sờ sờ cái mũi, một chuyến hai đôi hạnh phúc đều có chỗ dựa rồi, một công đôi việc, cớ sao mà không làm sao.
Hắn mở miệng thúc giục nói: “Được rồi được rồi, chờ ngươi cả buổi. Mau lên núi đi.”
Chờ khi đoàn người cưỡi ngựa đi dạo đến giữa sườn núi, Tiêu Hoài lại lên tiếng: “Chúng ta nhiều người như thế cũng không tiện chen chung một chỗ, không bằng tách ra hành động đi. Vừa vặn hôm trước trên đất phong của ta có cống một con Bạch Hổ, ta liền mang nó làm tặng thưởng. Hôm nay ai bắn trúng thì sẽ là của người đó.”
“Thôi đi, trong chúng ta ngoại trừ Lâm Nhị ra, ai có thể giết được hổ chứ!”
“Đừng nóng vội, chờ ta nói xong đã.” Tiêu Hoài bổ sung nói, “Ta đã bảo người hạ nhuyễn cốt tán cho con hổ này rồi, nội trong mười hai canh giờ nó chỉ có thể chạy, nhất định không có sức để ăn người đâu.’
“Vậy mà ngươi cũng nghĩ ra?”
“Ha, không phải để vui sao? Các ngươi nói nhiều như vậy làm gì, đi thôi.” Tiêu Hoài cười mắng, khi xoay người rời đi thì đặc biệt quay đầu lại gọi Sở Chiêu Ngọc, “Này, Chiêu Ngọc, ta đi hướng đông đi, cũng không đi cùng ngươi được rồi.”
Sở Chiêu Ngọc còn chưa kịp phản ứng lại, mấy người còn lại giống như đã thương lượng xong, nhanh chóng kết đội mà đi đến phương hướng khác nhau.
Trong nháy mắt, tại chỗ chỉ còn lại có Sở Chiêu Ngọc cùng Lâm Dư Trác.
“……”
Sở Chiêu Ngọc: Ta nghiêm trọng hoài nghi đây là âm mưu, nhưng ta không có chứng cứ.
Y liếc mắt nhìn Lâm Dư Trác một cái, oán hận nói: “Nóng chết ngươi đi.”
Một thân màu đen Lâm Tiểu tướng quân: “……”
Sở Chiêu Ngọc xem hắn như không khí, lôi kéo dây cương chậm rãi đi vào trong rừng.
Lâm Dư Trác chạy chóng đuổi kịp, đi theo phía sau bên trái cách tiểu thế tử ba trượng, không hề tiến lên.
Khi hắn đi phía sau, ánh mắt không e dè mà dừng ở trên thân của người đi phía trước, nhiệt liệt mà thành kính mà miêu tả mỗi một tấc. Thân hình thiếu niên tốt đẹp chui vào trong mắt hắn, dần dần mà lại mang theo một ít sâu xa, ký ức mỹ diệu.
Lâm Dư Trác cảm giác được thân thể nóng lên, lý trí lại làm hắn sinh ra hổ thẹn. Hắn chỉ tính toán nhân cơ hội này chính thức xin lỗi cùng thổ lộ tâm ý với Sở Chiêu Ngọc, kết quả hiện tại đang là ban ngày ban mặt, trong đầu hắn lại bắt đầu sinh sản phế liệu đồi trụy rồi.
Hắn mở miệng khàn khàn nói: “Chiêu……”
“Câm miệng!” Tiểu thế tử cũng không quay đầu lại mà cắt ngang hắn.
Lâm Dư Trác cứng họng, nhưng lại sợ sẽ khiến người tức giận đi xa, đành phải tạm thời giữ im lặng.
Hai người liền duy trì khoảng cách một trước một sau khó tả, vô thanh vô tức mà tiến lên trong khoảng thời gian thật dài.
Thấy con mồi cũng không thèm săn, một lòng tràn đầy bực bội mà nghĩ “chỉ cần nhìn y là được rồi”.
Lâm Dư Trác quan sát đến cảnh vật chung quanh có một ít biến hóa, nhắc nhở nói: “Chúng ta đi xa quá rồi.”
Tinh thần Tiểu thế tử hợp lại, cũng phát ra nghi vấn: “Đây là nơi nào?”
Không đợi hai người phân biệt ra phương hướng, thì liền nghe được bụi cỏ bên cạnh vang lên sột sột soạt soạt. Ngay sau đó liền nghe được một tiếng “Gào gừ”, một con bạch hổ có ánh mắt dọa người đột nhiên nhảy ra tới, lao thẳng tới hướng của Sở Chiêu Ngọc.
Tiểu thế tử bị tập kích thình lình xảy ra dọa đến, đầu trống trơn, ngay đến âm thanh cũng không phát ra được, trong lúc nhất thời giật mình đơ tại chỗ không làm ra bất luận phản ứng gì.
“Chiêu Ngọc ——!” Khóe mắt Lâm Dư Trác muốn nứt ra, thân thể theo bản năng nhảy lên, bay đến lưng ngựa lập tức ôm lấy Sở Chiêu Ngọc liền lăn xuống dưới.
Con ngựa chấn kinh, chạy như bay hất cả hai người trên lưng ngựa ra khoảng cách càng xa.
Lâm Dư Trác gắt gao bảo vệ người trong lồng ngực, bản thân chịu lực mà lăn trên mặt đất xa mấy trượng, mãi cho đến phía sau lưng hung hăng đụng phải thân cây thô chắc mới bị ép dừng lại.
“A ——!” Lâm Dư Trác chỉ cảm thấy cú va chạm này đã khiến cho ngũ tạng lục phủ đều dời khỏi vị trí, hộc ra một ngụm máu tươi.
Vết máu rơi vào bụi cỏ, vào tay một mảnh ướt dính nhớp. Sở Chiêu Ngọc sợ tới mức vội vàng đỡ lấy hắn, vội vàng hỏi: “Ngươi như thế nào? Có sao không?”
Bạch Hổ còn đang nhào đến bên này, Lâm Dư Trác lau vết máu bên miệng, sờ sờ cái ót của y trấn an nói: “Ta không sao. Ngươi đừng lộn xộn.”
Dứt lời liền nhanh chóng đứng dậy, rút ra một cây chủy thủ sắc bén từ bên hông, nhắm ngay mắt trái Bạch Hổ mà phóng vào!
“Gào gừ!” Bạch Hổ bị thương mắt trái, lập tức liền lăn một đoàn. Rồi sau đó lại nhảy lên vọt tới, lần thứ hai nhào lại đây!
Lâm Dư Trác thừa dịp sơ hở khi nó dừng lại thì lấy tay huýt sáo gọi Hồng Tông Mã của hắn đến, một cái xoay người liền nắm lấy cung tiễn.
“Vèo! Vèo! Vèo!” Ba mũi tên bắn ra cùng lúc, không trật một phát, một mũi tên bắn trúng nó mắt phải, hai mũi tên khác thì cắm vào yết hầu.
Hành động của Bạch Hổ bị ngăn chặn, hoàn toàn mất đi trật tự. Lâm Dư Trác thở ra một hơi, bắn ra hết mười mấy mũi tên, bắn Bạch Hổ đang sống sờ sờ thành một cái sàng.
Nhìn động tĩnh hung thú dần dần mỏng manh, Sở Chiêu Ngọc khó khăn lắm mới phục hồi tinh thần lại, run giọng hỏi: “Nó chết, chết rồi sao?”
Lâm Dư Trác mở miệng hô hấp, nhịn xuống máu tanh trong cổ họng, chậm rãi tiến lên xem xét.
Da lông của Bạch Hổ đã bị nhiễm máu nhiễm đỏ tươi, nằm ở trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, chỉ có giữa cổ họng còn phát ra khò khè khò khè.
Lâm Dư Trác bắt lấy chủy thủ cắm ở mắt trái, chuẩn bị bổ đao.
Nhưng vào lúc này, hung thú hơi thở thoi thóp tựa như hồi quang phản chiếu, đột nhiên ngồi dậy, nâng móng vuốt cào ra một đường máu lên trên cánh tay phải của Lâm Dư Trác.
Lâm Dư Trác bắt lấy chủy thủ nhanh chóng xoay người tránh thoát, mới tránh được hậu quả cánh tay bị xé đứt. Hai mắt hắn ứ máu, nhảy lăn đến phía trên lưng của con hổ, đổi chủy thủ đến tay trái, nhắm ngay đầu Bạch Hổ mà ra sức cắm vào.
Chủy thủ vẽ một đường trong sọ não, chỉ nghe được tiếng răng rắc xương cốt cùng thịt, trong giữa mấy hơi, sau khi Bạch Hổ liều mạng giãy giụa, cuối cùng cũng tê liệt ngã xuống trên mặt đất, không còn hô hấp.
Lâm Dư Trác nháy mắt thoát lực, lập tức từ ngã từ trên lưng hổ xuống, máu tanh trong cổ họng rốt cuộc cũng không kiềm được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Sở Chiêu Ngọc nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, trực tiếp quỳ rạp xuống đất. Tình cảnh Lâm Dư Trác bị thương khiến y cực kỳ khủng hoảng, y nâng người dậy dựa vào bên gáy, phát ra run âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở: “Ngươi sao rồi? Ngươi có ổn không? Huhu, ngươi đừng xảy ra chuyện gì nha……”
Lâm Dư Trác nhìn không thấy mặt của y, chỉ có thể cảm nhận được vai áo bên phải đã ướt át một mảnh.
Đừng khóc…… Ta không sao.
Hắn rất muốn an ủi tiểu thế tử, nhưng máu tanh không ngừng cuồn cuộn trong cổ họng khiến cho hắn một câu cũng nói không nên lời.
Thật lâu sau, cánh tay phải bị thương chậm rãi nâng lên, dùng sức vòng lấy phía sau lưng tiểu thế tử.
Vết máu trên miệng vết thương thấm ướt quần áo của người trong lòng, đau đớn bén nhọn nhắc nhở hắn chân thật của giờ phút này.
Ngươi vẫn còn, hết thảy đều bình an cả.