Không Cẩn Thận Lên Giường Cùng Đồng Nghiệp Thầm Mến

Lúc đi làm hôm thứ hai, Mạc Ân Sở hiếm khi mặc một chiếc áo cổ cao.

Sáng hôm nay cậu đã phải tốn rất nhiều công sức để chọn quần áo cũng chỉ vì muốn che đi những dấu hôn và vết cắn của Lục Uy Hải để lại trên người mình. Mạc Ân Sở nhìn qua tủ quần áo một lúc lâu, cậu phải ép mình không nhớ lại hai lần cùng dây dưa với anh ta kia. Vẫn có những chỗ vẫn không thể che được, cậu lấy băng cá nhân OK để dán lên chỗ đó.

Thực tế chỉ thỉnh thoảng cậu mới có thể vuốt ve mình vài lần, hiếm khi làm cuồng nhiệt mãnh liệt như vậy với người đàn ông nào, hai ngày liên tiếp cơ thể bị làm, chỉ còn lại khoái cảm mạnh mẽ, Mạc Ân Sở nghĩ đến đó mà cơ thể lại run rẩy lần nữa.

Buổi sáng, tất cả mọi người đều xếp hàng trước thang máy, Mạc Ân Sở bước vào giữa hàng, lúc này mới phát hiện thấy người đàn ông đứng phía trước cao hơn mình một cái đầu hình như là Lục Uy Hải. Còn đang do dự không biết có nên chào hắn không thì lúc này cửa thang máy mở ra, cậu bất ngờ bị một nhóm người chen lấn vào cuối thang máy.

Thang máy buổi sáng thường rất đông người, cho dù không cần phải dùng thẻ để điểm danh thì cũng không ai muốn mình là người cuối cùng đến văn phòng làm việc, vì vậy trước khi thang máy phát ra *tiếng kêu thảm thiết* (ý là tiếng kêu khi đủ người rồi), nếu có thể chen chân vào thang máy thì mọi người sẽ không để tuột mất cơ hội.

Mạc Ân Sở bị đám người chen chúc ép chặt đến mức không thể nhúc nhích, cũng không thể kháng cự được mà dính sát vào lồng ngực của Lục Uy Hải tự lúc nào.

Lục Uy Hải tinh ý phát hiện người đang tựa vào trong ngực mình chính là Mạc Ân Sở, người đã cùng hắn trải qua một đêm tốt đẹp nhưng sau đó bất ngờ chạy trốn. Lúc này cậu đang mặc một chiếc áo sơ mi cao cổ xưa nay chưa từng thấy, người đàn ông dáng người cao cũng phát hiện phía sau cổ Mạc Ân Sở dán một miếng băng, lập tức ý thức nguyên nhân hẳn là do ngày đó hắn hung hăng gây nên.

Người đàn ông khẽ rung động, hơi đỏ mặt, không nhịn được cúi đầu xuống trước, lén ngửi mùi thơm thoang thoảng trên tóc của Mạc Ân Sở rồi nói: “Chào buổi sáng, Ân Sở.”

Mạc Ân Sở lại thấy người đàn ông tựa sát vào đầu cậu, cơ thể có chút run lên, nhưng vẫn lịch sự quay đầu lại, khuôn mặt đỏ bừng đáp lại: “Chào buổi sáng.”

Đi thang máy có cảm giác thật dài vì hầu hết các tầng đều có người “xuống”, bộ phận kinh doanh lại được đặt ở tầng cao hơn, Lục Uy Hải tranh thủ nhìn chằm chằm vào gáy Mạc Ân Sở trong thời gian chờ đợi. Sau đó lại đột ngột, nhẹ nhàng không một chút tiếng động đưa tay chạm vào vùng cổ trắng ngần đang dần ửng đỏ trước mắt mình, rồi từ từ lột bỏ miếng băng OK kia ra, trên làn da trắng nõn nà càng lộ ra nhiều dấu hôn đỏ thắm.

Theo phản xạ Mạc Ân Sở đặt tay lên gáy che lại, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau với vẻ mặt ngượng ngùng cùng ngạc nhiên, ánh mắt người đàn ông thoáng hiện vẻ nghịch ngợm rồi thấp giọng xin lỗi, Mạc Ân Sở cũng không thể chậm trễ, sau khi thang máy mở ra thì liền theo gót những người khác ra ngoài.

Ngồi trong văn phòng của mình, Mạc Ân Sở bàng hoàng nghĩ lại tại sao mình lại mơ màng cho phép Lục Uy Hải làm nhiều lần như vậy chứ. Ngay cả hôm nay, người đàn ông đó vẫn đang tiếp cận, vậy mà cậu vẫn không giữ một chút khoảng cách nào.

Nhưng từ hôm nay trở đi, bộ phận kinh doanh sẽ bắt đầu bước vào mùa cao điểm nhận đơn đặt hàng, Mạc Ân Sở cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện này, hôm nay sau khi trả lời những cuộc gọi khách hàng đầu tiên thì đã bắt đầu rất bận rộn.

————-

Kết quả là trong suốt hai tuần, cả hai đều bận rộn không thể nói chuyện với nhau được câu nào.

Tháng này hoặc thậm chí là quý này là thời điểm nhu cầu đặt hàng của công ty Lợi Quan tăng mạnh nhất, khách hàng cứ đặt hàng rồi giục giải quyết. Khách hàng có vô số nhu cầu nhiều không đếm hết, đồng thời cũng là thời điểm dễ xảy ra sai sót nhất, hầu như ai trong bộ phận kinh doanh đều có quầng thâm dưới mắt, bầu không khí u ám bao trùm toàn bộ văn phòng.

Mạc Ân Sở cũng có chút mệt mỏi, nhưng dù sao thì đó cũng là công việc mà cậu đã làm việc trong nhiều năm, cho nên bắt đầu hoàn thành từng nhiệm vụ theo từng bước một.

Lúc này, Lục Uy Hải được gọi vào văn phòng của trưởng phòng bộ phận kinh doanh.

“Uy Hải, có một trường hợp lớn ở đây cần cậu đi công tác để xử lý, tôi nhớ hình như cậu biết một chút về nhiếp ảnh, bên kia muốn chúng ta làm nổi bật những điểm đặc trưng của thành phố bên họ ra.” Trưởng phòng Lưu mỉm cười nói, trong tay đang cầm thông tin của khách hàng rồi đưa cho nhân viên át chủ bài đáng tin cậy của bộ phận kinh doanh.

Trưởng phòng bộ phận kinh doanh là người đứng đầu cả một bộ phận kinh doanh, nhưng tính tình ôn hòa, đối xử tốt với cấp dưới, được mọi người kính nể vì sự nghiêm túc trong cả việc lớn lẫn việc nhỏ. Mặc dù đã bước vào tuổi trung niên, nhưng bộ vest xám vẫn khiến anh ta trông rất điềm đạm đẹp trai, áo vest không cài cúc, cơ mà chiếc áo vest màu xám và áo sơ mi trắng vẫn ôm chặt lấy dáng người cường tráng của anh ta, khiến mọi người mê mẩn.

“Vâng, trưởng phòng.” Lục Uy Hải cầm tập tài liệu trên tay, lật xem một chút, hắn thấy đây là một vụ khá thú vị, hai mắt sáng rực khi xem xét tư liệu thông tin.

“Nói cho cùng, khoản tiền liên quan đến trường hợp này tương đối lớn, sẽ còn nhiều công việc hợp tác cùng bên kia, cho nên lần này có thể dẫn theo một đồng nghiệp khác để hỗ trợ quá trình hoạch định và đàm phán.” Trưởng phòng Lưu đứng dậy khỏi chiếc ghế da màu nâu của mình, anh ta tiến lại gần Lục Uy Hải, bổ sung thêm: “Có muốn đề cử ứng cử viên nào không?”

“… Tôi đề cử Ân Sở, cậu ấy thông thạo các quy trình kinh doanh, ổn định và cẩn thận, đối mặt với một vụ lớn như vậy, nếu có mặt ở đó thì khả năng mắc sai lầm sẽ ít hơn.” Lục Uy Hải thậm chí còn không nghĩ tới, cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu hắn lại là Mạc Ân Sở, nhưng hắn vẫn ra vẻ chống tay lên cằm, giả vờ suy nghĩ một hồi, sau đó hắn báo lại cái tên duy nhất xuất hiện trong đầu, thêm một lý do hợp lý để đề cử cậu.

“Cứ giao cho Ân Sở, tôi cũng yên tâm.” Trưởng phòng Lưu hài lòng gật đầu, vỗ vỗ bờ vai Lục Uy Hải, nở nụ cười một tiếng, “Chuyến công tác này phải giao cho cậu xử lý rồi.”

Khi Lục Uy Hải bước ra khỏi văn phòng, hắn vô ý đưa mắt về chỗ ngồi của Mạc Ân Sở, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Không ngờ lại có cơ hội tiếp xúc với một vụ thú vị như vậy, lại được đi công tác cùng Ân Sở nữa, thật sự quá may mắn rồi!

Lúc này Mạc Ân Sở cũng vừa nhận được một cuộc gọi từ văn phòng của trưởng phòng, cậu nghe dặn dò về chuyến công tác đi với Lục Uy Hải.

– – – – –

Sau khi đặt điện thoại xuống, tay Mạc Ân Sở vẫn có chút run rẩy, đi công tác cũng không phải chuyện lớn, cậu đã quen từ lâu rồi. Đi công tác thật ra cũng không hề thoải mái hơn khi ở văn phòng, thậm chí còn căng thẳng thần kinh hơn, phải chú ý đến tất cả các quy trình và lập tài liệu kế hoạch chính xác, để không phải lãng phí một chuyến đi mà về tay không.

Nhưng lần này còn là một chuyến công tác với Lục Uy Hải nữa.

Nghiệp vụ bình thường hay tác nghiệp độc lập hơn, trừ khi cấp trên dẫn cấp dưới đi cùng để gặp khách hàng, cho nên cậu nghĩ trưởng phòng hẳn cũng rất quan tâm đến vụ này, vì vậy Mạc Ân Sở tự nhủ sẽ cố gắng hết sức để gác lại chuyện riêng tư, phải lên kế hoạch để đảm bảo rằng vụ này sẽ thành công mới được.

Bộ phận nhân sự cũng nhanh chóng sắp xếp cho hai người đi công tác hai ngày một đêm ở thành phố A. Sau khi Lục Uy Hải nhận được đơn xin đi công tác thì ngay lập tức đi đến vị trí của Mạc Ân Sở, chỗ ngồi của cậu ở xa đến mức hắn phải đi qua toàn bộ văn phòng.

“Ân Sở, em cũng nhận được đơn xin đi công tác rồi đúng không?” Hai tuần nay Lục Uy Hải tuy có chút mệt mỏi, nhưng vẻ mặt của hắn lúc này có thể nói là rất rạng rỡ, hắn dựa vào mép bàn không có người ngồi bên cạnh Mạc Ân Sở với dáng vẻ thoải mái, sau đó quơ quơ mẫu đơn trong tay.

“Vâng, đúng rồi!” Nghe thấy Lục Uy Hải gọi tên mình, Mạc Ân Sở nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hốt hoảng lật xem đống giấy tờ trên bàn làm việc, rồi nhanh chóng cầm tờ đơn vừa được phòng nhân sự gửi tới. “Tài liệu liên quan đến kế hoạch… tôi sẽ gửi cho anh sau khi đã sắp xếp xong.”

Lục Uy Hải đến đây chủ yếu không phải nói về về kế hoạch đi công tác, mà chỉ đơn giản là muốn xem phản ứng của Mạc Ân Sở, nhân tiện hít thở chút không khí trong mùa bận rộn này, nhìn Mạc Ân Sở đỏ bừng mặt để bổ xung năng lượng, hắn không ngờ đối phương lại biết sắp xếp việc nào ra việc đó, bù lại rất giống với tác phong của cậu.

“Được rồi, anh cũng đã có một số ý tưởng về vụ thành phố của khách hàng, đến lúc đó sẽ phải nhờ em giúp đỡ nhiều hơn rồi.” Lục Uy Hải đáp lời, ánh mắt ngầm đánh giá bàn của cậu. Sau khi nhìn thấy trên bàn có một ly cà phê đen của một chuỗi cửa hàng cà phê thì liền chỉ vào đó, sau đó rất tự nhiên mà chuyển đề tài: “Em thích uống cà phê đen à?”

Mạc Ân Sở đột nhiên sững sờ một lúc khi đề tài cuộc trò chuyện bị thay đổi, nhưng vẫn chậm rãi trả lời: “Vâ-vâng… đúng rồi. Còn anh?”

Lục Uy Hải lần đầu tiên thấy Mạc Ân Sở có chút hứng thú hỏi chuyện cá nhân của hắn, vì vậy tươi cười trả lời: “Anh thích uống cà phê sữa, cà phê sữa yến mạch rất ngon!”

“Vậy à, lần sau tôi sẽ mời anh.” Mạc Ân Sở lấy hết can đảm hỏi lại, cũng vô tình buột miệng nói ra mấy lời thoái thác hay nói với khách hàng lúc đi nghiệp vụ, sau khi biết loại cà phê mà Lục Uy Hải thích, trong lòng rất vui vẻ, nụ cười cũng từ từ xuất hiện, cùng với đôi má ửng hồng càng thêm quyến rũ.

“Được rồi!” Lục Uy Hải mê mẩn nhìn vẻ mặt của cậu, trong lòng chỉ muốn xông lên ôm chặt lấy cậu. Tuy bây giờ vẫn đang ở trong phòng làm việc, còn đang trong giờ làm việc nữa, nhưng hắn vẫn theo phản xạ bước về phía Mạc Ân Sở thêm một bước.

“Hai người trở nên thân thiết như vậy từ khi nào thế?” Đồng nghiệp ngồi bên cạnh Mạc Ân Sở nhìn thấy hai người trò chuyện thân mật nên đi tới, cũng thuận tiện đặt tay của mình lên vai Mạc Ân Sở. “Uy Hải, anh có biết cổ của Mạc Ân Sở bị gì không? Không biết có phải đã có bạn gái rồi không, tôi hỏi mà cậu ấy không thèm nói gì cả! Hahahaha.”

Có một loại nghiệp vụ thuộc về kiểu giống như đã quen thuộc từ xưa đến nay, vị đồng nghiệp nói chuyện lớn tiếng, thậm chí cười không khép được miệng.

Hai má Mạc Ân Sở đột nhiên đỏ lên, không ngờ người đồng nghiệp này thực sự đề cập đến chuyện này trước mặt Lục Uy Hải, cậu không biết nên giải quyết tình huống trước mặt như thế nào.

Ngược lại, Lục Uy Hải cảm thấy có chút không vui khi người đồng nghiệp này vô cùng thân thiết mà dựa vào Mạc Ân Sở thân mật như vậy, lông mày khẽ động, ánh mắt vẫn cười đáp lại: “Nếu Ân Sở có người yêu, hơn nữa còn hạnh phúc như vậy, chúng ta có thể âm thầm chúc phúc là được rồi. Nói cách khác, bây giờ mọi người nên quay về làm việc đi thôi.”

Đồng nghiệp bực bội quay về chỗ ngồi, Mạc Ân Sở cũng trở lại vị trí ngồi, nhìn lịch trên bàn, bắt đầu đếm ngược đến ngày sẽ đi công tác.

Trả lời