Pháo Hôi Hèn Mọn Sống Lại Thành Mỹ Nhân Máu Lạnh

Kể từ sau cuộc đối đầu với Lâm Chính Nam lần trước, tôi luôn cảm thấy ánh mắt hắn nhìn tôi không ổn cho lắm.

Không phải loại cảm xúc oán hận hay là chán ghét gì cả mà giống như kiểu muốn lại gần tôi vậy. Nhận ra điều này khiến tôi ớn lạnh, không biết bản thân có gì hấp dẫn được sự chú ý của hắn.

Chẳng lẽ lần trước nhìn thấy Vệ Trác làm tình với tôi nên cũng nảy sinh ý xấu muốn làm thử với tôi chắc? Không không không, Lâm Chính Nam nổi tiếng là người tâm hồn trong sáng không vướng tạp niệm, ngoại trừ việc học ra thì trong mắt hắn chẳng có thứ gì khác cả. Đếm không xuể những nam nữ sinh bị hắn từ chối trong ngày lễ tình nhân hàng năm, người như vậy sao lại để ý đến tôi được.

Trong lúc đang ngẩn người, giáo viên ngữ văn đột nhiên gọi tên tôi.

Cô cầm phiếu điểm trong tay, hết sức bất mãn nói: “Vu Nguyên Dực, sao thành tích môn ngữ văn của em càng ngày càng kém như vậy hả, môn toán em có thể đạt được 130 điểm, sao tới môn ngữ văn của tôi lại chỉ có hơn 60 điểm, có phải em có thành kiến gì với tôi không? Cho nên mới không chịu học cho tốt môn của tôi?”

Câu hỏi của cô ném thẳng tôi ra khỏi giấc mộng, lập tức đứng bật dậy, xấu hổ giải thích: “Không, không phải thưa cô, là do năng lực đọc hiểu của em hơi kém…”

Nhưng giáo viên ngữ văn không hề nghe lời giải thích của tôi, cô cho rằng tôi không chịu chú ý học môn ngữ văn nên quyết định sắp xếp một người phụ đạo môn ngữ văn cho tôi, để một người giỏi dạy kèm cho một người yếu kém.

Tôi luôn thuộc dạng ít nói ở trong lớp, không thích tiếp xúc nhiều với các bạn học, nhất là sau khi tôi bị Vệ trác nhắm tới, những bạn học trong lớp không mỉa mai châm chọc thì cũng dùng thái độ thờ ơ nhìn tôi. Khiến cho ý thức hoạt động tập thể của tôi bị bào mòn không sót lại chút gì, bởi vậy nên tôi chẳng muốn tiếp xúc hay nói chuyện với bất kỳ một kẻ nào, nói trắng ra thì tôi có một chút khủng hoảng xã hội.

Tôi đang định từ chối, đột nhiên Lâm Chính Nam giơ tay lên như một kẻ điên. Hắn đẩy cặp kính mắt của mình, sắc mặt lạnh lùng nói: “Thưa cô, em có thể giúp bạn Vu Nguyên Dực phụ đạo môn ngữ văn.”

Câu này vừa thốt ra đã khiến cô giáo và các bạn học khác sửng sốt, xung quang phát ra từng tiếng hít sâu của các bạn học, nhìn chung là không ai nghĩ tới một Lâm Chính Nam luôn lạnh lùng đắm chìm trong thế giới học tập của chính mình lại bỗng nhiên mở lòng từ bi, chủ động giúp bạn học bổ túc môn ngữ văn. Cô giáo hơi sững người, lập tức nở nụ cười tươi, đáp: “Tốt quá rồi, vừa hay Chính Nam học ngữ văn rất tốt, mỗi ngày bỏ ra chút thời gian phụ đạo cho bạn Vu Nguyên Dực nhé.”

Lâm Chính Nam gật đầu rồi nhìn về phía tôi, tôi bị ánh mắt của hắn dọa phát sợ, vô thức cúi đầu xuống.

Vốn tưởng Lâm Chính Nam chỉ nói đùa thôi, nhưng chuyện tôi không ngờ tới chính là sau khi tan học hắn thực sự lấy ra một bộ đề mô phỏng đập lên trên mặt bàn. trước khi tôi kịp phản ứng hắn đã nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nói: “Bắt đầu từ bây giờ, sáu giờ bốn mươi phút sẽ phải nộp bài thi.”

“Cậu…” Tôi có hơi khó chịu trước hành vi tùy tiện gây khó dễ cho tôi của hắn, vừa định mở miệng phản bác đã bị hắn chặn lại.

“Cậu cảm thấy nếu thành tích môn văn của cậu vào lần sau không có sự tiến bộ thì cô giáo Vương sẽ bỏ qua cho cậu sao?”

Tôi ngậm miệng không trả lời được, chỉ có thể ngồi lại vào vị trí của mình, bắt đầu ngoan ngoãn xem đề. Chuyện cải thiện điểm số dù sao cũng là chuyện rất tốt, chỉ là việc phải đối mặt với kẻ mình ghét khiến cho tôi chẳng vui nổi chút nào.

Tuy rằng trong lòng tôi cực kỳ khó chịu với Lâm Chính nam nhưng không thể không thừa nhận độ khó của bộ đề mô phỏng do hắn chọn cũng không quá khó, rất phù hợp với trình độ của kiểu học sinh như tôi, sau một lúc tôi đã rơi vào trạng thái nghiêm túc làm bài. Lâm Chính Nam ngồi ở ghế phía trên, xoay người lại nhìn tôi làm bài, thi thoảng sẽ chỉ dẫn một số chỗ cho tôi.

Đúng vào thời điểm tôi làm bài nhập tâm nhất đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, nhìn ra nơi phát ra tiếng động tôi phát hiện Vệ Trác tới lớp tìm tôi. Sắc mặt giận dữ khi nhìn thấy tôi và Lâm Chính Nam, bên cạnh còn có một cái bàn vừa bị hắn đá ngã lăn lóc ra sàn. Đầu óc tôi trống rỗng khi nhìn Vệ Trác bước từng bước một về phía chúng tôi, không biết hắn tức giận chuyên gì mà đi tới trước mặt cả hai vỗ một phát xuống mặt bàn, thậm chí tôi hơi nghi ngờ cái bàn của mình sẽ bị đập vỡ.

Vệ Trác đè nén cơn giận hỏi tôi: “Cậu và hắn đang làm gì hả?”

 

Trả lời