“Chờ đã, chờ đã, Lôi Văn Uyên, cậu muốn dẫn tôi đi đâu? Tôi không muốn vào, tôi không muốn vào! Cậu không thể đánh tôi, bây giờ chúng ta đều là người lớn rồi, có quyền quản lý thời gian của mình!” Miệng Khương Hà tranh thủ cho mình, nhưng cửa vẫn vô tình bị đóng lại.
Vào không gian nhỏ đơn độc này, cậu trái lại yên tĩnh, lén ngẩng đầu nhìn sắc mặt Lôi Văn Uyên, thấy trong mắt hắn một mảnh tối tăm, sợ hãi vội vàng cúi đầu.
“Hôm nay cậu đã chơi game ba tiếng, tại sao còn muốn lén lấy điện thoại ra chơi?” Lôi Văn Uyên không trực tiếp ra tay, mà đè nén tức giận hỏi.
“Tôi tôi, chỉ là tôi cảm thấy, cảm thấy còn muốn chơi thêm một lúc… Sau này tôi sẽ không, thật đó, anh Lôi à… cậu đừng nóng nữa, được không?” Khương Hà ôm cánh tay hắn làm nũng.
Lôi Văn Uyên: “Cậu cảm thấy mình làm đúng lắm phải không?’
Khương Hà cúi thấp đầu: “… Không đúng.”
Lôi Văn Uyên: “Vậy tôi phạt cậu, có ý kiến gì không?”
Đương nhiên là có! Nhưng mà không dám nói. Khương Hà cúi đầu thấp hơn nữa, từ chối trả lời. Lôi Văn Uyên chỉ thấy một cái đầu đầy tóc đen thùi lùi.
“Hử?”
Khương Hà biết không trả lời cũng bị đánh, mà trả lời cũng bị đánh, nhưng trả lời sẽ làm bùng cao hơn lửa giận của Lôi Văn Uyên, cậu sẽ bị đánh nhiều hơn. Cuối cùng cậu nói mềm nhũn: “Không có ý kiến.”
Lôi Văn Uyên vạch quần cậu ra, đánh cái mông trắng nõn kia mấy bàn tay. Hắn dùng sức không nhẹ, mông Khương Hà nhanh chóng hiện lên mấy dấu bàn tay hồng hồng, đau đến mức cậu muốn kêu lên, nhưng vậy thì mất mặt quá, vội vàng che miệng mình lại, nước mắt vờn quanh hốc mắt.
Lôi Văn Uyên tên quỷ đáng ghét này, cậu cũng đã lên đại học rồi, đã trưởng thành rồi mà vẫn đánh mông cậu như vậy, đáng ghét quá đi. Nhưng cậu có đánh cũng đánh không lại, nói cũng nói không được, còn có thể làm gì nữa?”
“Ưm… Ưm… Nhẹ một chút… Xin cậu nhẹ một chút, … anh Lôi…” Khương Hà nhỏ giọng cầu xin tha thứ, đau muốn chết luôn, chắc chắn mông cũng sưng lên, hu hu hu…
Sau khi Lôi Văn Uyên dừng tay, Khương Hà bị hắn nửa ôm trong ngực, khóc thảm lấm lem, trong miệng vẫn còn nhỏ giọng mắng hắn: “Đồ khốn kiếp, tên khốn kiếp! Cậu là đồ chó, heo, dám đánh tôi… hu hu hu… tôi phải méc dì…”
Lôi Văn Uyên đánh ba mươi bàn tay, lúc này sắc mặt mới tốt hơn một chút: “Để cậu nếm trải một lần dạy dỗ, lần sau lại bị bắt được cậu lén chơi game nữa sẽ bị đánh tiếp. Hôm nay là ba mươi cái, lần sau sẽ gấp bội. Nếu còn có lần sau nữa, sẽ gấp thêm lên. Chỉ cần cậu không sợ cái mông mình sẽ bị đánh nát thì cứ tiếp tục chơi lén đi.”
Khương Hà tức giận muốn chống đối hắn, muốn nói lần sau mình còn chơi tiếp, nhưng lời vừa đến khóe môi đã nuốt trở về, cậu thật sự không dám… Lôi Văn Uyên đánh đau chết luôn, cái mông cậu vừa tê vừa đâu, hôm nay chắc chắn không thể nằm ngửa ngủ.
Sao cậu lại xui xẻo như vậy chứ? Gặp phải sát thần Lôi Văn Uyên này, sao cậu ta cứ thích quản lý mình hoài vậy? Lại còn không văn mình chút nào, thích dùng vũ lực để trấn áp, ghét ghét ghét!
Lúc Nghiêm Niên tắt đèn, hai người mới bước ra từ phòng vệ sinh. Cậu ta không nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, nhưng từ hành động cúi đầu của Khương Hà, đoán chừng bị xử lý không nhẹ.
Ký túc xá Bắc Minh cách âm rất tốt, cho dù phòng vệ sinh cách rất gần, âm thanh bọn họ nghe được cũng không lớn, không biết bên trong xảy ra chuyện gì, có lẽ là Khương Hà bị Lôi Văn Uyên dạy bảo.
Cho nên nói có một ông bạn nối khố hệ phụ huynh vừa có lợi vừa có hại, cưng thì rất cưng, mà quản thì cũng rộng, Nghiêm Niên thầm nhún vai trong bóng tối, sau đó nằm xuống ngủ.
Khương Hà khóc tức tưởi trong đó, cảm thấy mình vừa bị mất mặt vừa bị đánh, không có ai thảm hại hơn mình, sau khi đi ra vẫn còn thút thít, Lôi Văn Uyên nghe mà vừa buồn cười vừa đau lòng.
Lần này quả thật đánh ác, nhưng thằng nhóc Khương Hà này sẽ không chịu sửa, nhẹ thì không sửa được, một lần khắc sâu vào trí nhớ thì lần sau mới không tái phạm.
Ngày hôm sau Khương Hà đứng ăn sáng, quả nhiên cái mông cậu sưng lên, lúc về ký túc xá nằm lì trên giường, Nghiêm Niên kêu cậu đi xuống tầng lấy sách cậu cũng không đi. “Lôi Văn Uyên sẽ cầm giúp tôi.”
Một chồng sách dày như vậy, Lôi Văn Uyên dễ dàng vác lên tầng ba còn viết tên lên nhãn cho Khương Hà, sắp xếp gọn gàng lên giá sách: “Buổi tối muốn ăn gì?”
“Không muốn ăn gì hết.” Từ sáng sớm hôm nay Khương Hà đã bắt đầu tỏ cái thái độ này. Lôi Văn Uyên đã quen sau khi bị dạy dỗ cậu sẽ có thái độ này, cũng không để ý: “Tôi order sủi cảo tôm thủy tinh của Zaji cho cậu rồi.”
“Miễn cưỡng được.” Mặt Khương Hà đầy vẻ không quan tâm, thật ra trong lòng đã vui mừng, Zaji là một quán ăn lớn ở Kinh Đô, đồ ăn mỗi ngày đều có đặt trước, Khương Hà lại cực kỳ thích ăn sủi cảo tôm thủy tinh của bên đó, Lôi Văn Uyên đặt trước một tuần lễ, bây giờ mới được.
Chờ Lôi Văn Uyên đi ra lấy đồ, Ngô Hướng Hoa ở bên cạnh cảm thán: “Chậc chậc chậc, Khương Hà nè, Zaji có chi phí tiêu chuẩn tối thiểu đúng không? Một bữa ăn này của các cậu bằng mười ngày tiền ăn của tôi. Ba Lôi đối xử với cậu tốt thật đó.”
Ba Lôi là một cái biệt danh Ngô Hướng Hoa lén đặt cho Lôi Văn Uyên, chỉ có ba người Nghiêm Niên và Khương Hà biết, bởi vì Ngô Hướng Hoa cũng hơi sợ Lôi Văn Uyên.
Khương Hà: “Hừ! Đó là chuyện cậu ta nên làm. Chắc chắn đồ ăn rất nhiều, lát nữa mọi người cùng nhau ăn nha. Nhưng mà anh Ngô nè, lần sau cậu phải mua kem ly cho tôi, không thể để Lôi Văn Uyên biết.”
Ngô Hướng Hoa chỉ do dự một giây, vẫn bị đồ ăn ngon thuyết phục, chỉ lần len lén thì Lôi Văn Uyên sẽ không phát hiện ra, lại nói ăn thì một cốc kem thì làm sao chứ.