Dù mới sáng sớm nhưng đã có rất đông người ở ga Kim Đồng. Mạc Ân Sở đang đứng ở nơi đã thống nhất, hai tay xách balo và cặp sách. Đồng hồ lớn ở nhà ga chỉ vẫn còn mười lăm phút trước giờ hẹn.
Sau một tuần, hôm nay cuối cùng cũng là ngày đi công tác. Hôm trước, Mạc Ân Sở tự nhắc đi nhắc lại là phải mang theo đầy đủ thông tin tư liệu bên mình như máy tính xách tay, ổ đĩa flash, bộ sạc, thậm chí cả quần áo để thay, v.v… Mong rằng cậu sẽ không gây ra thêm bất kỳ phiền phức cho khách hàng và Lục Uy Hải. Mạc Ân Sở đợi chưa đến ba phút thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Ân Sở!” Lục Uy Hải vừa đến nhà ga đã nhìn thấy Mạc Ân Sở đã đợi hắn ở địa điểm đã thống nhất, vì vậy hắn nóng lòng muốn hét to tên cậu.. Mạc Ân Sở trong bộ vest chỉnh tề, lịch lãm cùng với dáng người đẹp trai kia đã thu hút đa số người qua đường quay đầu nhìn trộm, tốc độ chạy của hắn hơi tăng nhanh: “Em đến sớm vậy à!”
Mạc Ân Sở nghe thấy giọng nói nên quay đầu lại thì thấy một người đàn ông cao lớn điển trai đang chạy về phía mình. Hôm nay Lục Uy Hải hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, còn thắt một chiếc cà vạt sọc chéo, khoác hờ chiếc áo vest qua khuỷu tay, tóc chải sang một bên gọn gàng. Trên người toát ra khí chất lịch lãm nhưng không làm mất đi hình ảnh chuyên nghiệp của dân nghiệp vụ.
Lục Uy Hải dường như không muốn có quá nhiều người nhìn trộm Mạc Ân Sở, cho nên đứng trước mặt cậu, khéo léo chặn những tầm mắt ấy bằng thân hình cao lớn của mình.
Mạc Ân Sở luôn cảm thấy hôm nay Lục Uy Hải ăn mặc chải chuốt rất nhiều, tim đập mạnh, đặt một tay lên ngực trái, lo lắng không biết có thể bình tĩnh trải qua hai ngày này hay không.
Hóa ra đây Lục Uy Hải thường ăn mặc như vậy cho các chuyến đi công tác ư?
Lục Uy Hải hôm nay định đến trước, không ngờ người trước mặt còn đến sớm hơn hắn, thậm chí hắn còn cảm thấy cậu đã đợi lâu lắm rồi. Nhưng cho dù như thế nào đi chăng nữa, có thể cùng cậu đi công tác, thì đã là điều hạnh phúc nhất kể từ khi hắn gia nhập công ty này rồi.
Nhìn thấy Mạc Ân Sở mặc bộ vest phẳng phiu và bó sát toàn thân tuy cảm thấy có chút đáng yêu, nhưng có vẻ quá nghiêm túc, vậy nên Lục Uy Hải đặt chiếc cặp của mình xuống đất, duỗi tay ra về phía trước rồi cởi cúc áo khoác của cậu, không hề quan tâm đến bất cứ ai bên cạnh mình.
“Chờ đã, áo của tôi bị gì sao?” Mạc Ân Sở vì hành động đột ngột của hắn mà trở nên căng thẳng, hai tay đè cánh tay của Lục Uy Hải lại. Dù gì thì bây giờ cũng đang ở nơi công cộng, hai người đàn ông dựa gần như vậy sẽ thu hút sự chú ý.
“Thư giãn tý nào, để khách hàng có thể cảm nhận được sự thoải mái và dễ chịu của chúng ta thì quá trình giao tiếp sẽ tự nhiên hơn đấy!” Lục Uy Hải vuốt ve cổ áo Mạc Ân Sở, không quan tâm chút nào đến ánh mắt hâm mộ hay ghen tị từ người khác, rồi thì thầm bên tai Mạc Ân Sở bằng giọng nói hết sức dịu dàng.
Mạc Ân Sở nhận ra sức hấp dẫn của át chủ bài bộ phận kinh doanh, ngoan ngoãn để hắn chỉnh lại áo cho mình, đồng thời cũng ghi nhớ kỹ lời khuyên của hắn.
– – – – –
Hai người lên tàu, ngồi cùng nhau, Lục Uy Hải theo thói quen để Mạc Ân Sở ngồi ở bên trong, mong muốn che chở và chiếm hữu của hắn mạnh mẽ đến không thể giải thích được, trong khi Mạc Ân Sở là người tốt bụng dễ gần, tất nhiên ngồi ở đâu cũng cảm thấy thoải mái cả.
Bên trong toa xe gần như đầy người, phong cảnh xanh tươi hùng vĩ bên ngoài cửa sổ tạo nên một sự tương phản, nhưng Mạc Ân Sở lại tò mò về chiếc túi đựng máy ảnh mà Lục Uy Hải mang theo bên người hơn, hai mắt cậu liếc trộm. Vốn nghĩ sẽ không bị phát hiện, ai ngờ Lục Uy Hải lại chú ý tới ánh mắt của cậu, cho nên hắn lấy máy ảnh ra khỏi túi, sau đó nhìn Mạc Ân Sở với vẻ dịu dàng, thỏa mãn trí tò mò của cậu: “Anh rất thích chụp ảnh.”
“Tuyệt thật đấy!” Ánh mắt của Mạc Ân Sở sáng ngời nhìn chiếc máy ảnh chuyên nghiệp kia, Lục Uy Hải tươi cười giới thiệu cho cậu những thông tin chi tiết về chiếc máy ảnh, rồi cũng chia sẻ lý do tại sao hắn quan tâm đến nhiếp ảnh. Mạc Ân Sở thích thú lắng nghe rồi nở nụ cười, thấy Lục Uy Hải nói chuyện hết sức nhiệt tình, trong lòng cảm thấy hắn thẳng thắn cũng rất đáng yêu.
Ngay lúc đó, Lục Uy Hải bất ngờ đưa máy ảnh lên mắt rồi nhấn nút chụp, ánh mắt tinh nghịch của hắn khi chụp lén thành công như đang trêu chọc người yêu của mình: “Chụp được bức đẹp lắm nè!”
“Không được chụp lén!” Mạc Ân Sở cố gắng che mặt trước của máy ảnh nhưng vô ích, cậu lại bị chụp thêm vài tấm. Đối mặt với tính tình Lục Uy Hải, cậu hoàn toàn bất lực, nhưng vẫn cười ra tiếng đầy ngượng ngùng.
Hai người vừa nói chuyện vừa cười đùa trên đường đi, tàu đến nơi lúc nào cũng không biết. Mạc Ân Sở nhận ra Lục Uy Hải thực sự rất am hiểu việc giao tiếp với người khác, giống như thỉnh thoảng hết chuyện nói thì hắn sẽ khéo léo chuyển sang đề tài khác. Lòng ngưỡng mộ của cậu đối với hắn càng thêm nhiều hơn.
Sau khi đến thành phố A, hai người bọn họ đến những điểm tham quan đặc trưng khác nhau trong thành phố để tiến hành quay chụp thu thập thông tin cho kế hoạch của khách hàng, trong đó Mạc Ân Sở không tránh khỏi bị Lục Uy Hải chụp vài bức chân dung, cậu mềm lòng cho nên chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm. Vài tiếng sau, họ đến một quán cà phê gần đó để tìm hiểu rồi sửa lại tư liệu thông tin, bổ sung nội dung của cuộc họp, sau đó nhân tiện ăn trưa luôn.
Việc lập kế hoạch chính vẫn do Lục Uy Hải phụ trách, trong khi Mạc Ân Sở chịu trách nhiệm tăng cường sự tích hợp quy trình. Vì vậy, Mạc Ân Sở cũng hy vọng cậu có thể làm nhiều hơn nữa để chia sẻ công việc với Lục Uy Hải, dù chỉ là một việc nhỏ không đáng kể, cho nên cậu chủ động nói để mình đặt món, còn Lục Uy Hải chỉ việc ngồi đó làm việc mà thôi.
“Đây là cà phê sữa yến mạch của anh!” Ngay sau đó, Mạc Ân Sở bưng một cái khay trở lại, sau đó đặt cốc xuống trước mắt Lục Uy Hải, bắt gặp khuôn mặt tuấn tú của hắn đang ngẩng lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Em còn nhớ à.” Lục Uy Hải vui vẻ cầm cốc lên, đôi mắt nhiệt tình nhìn Mạc Ân Sở ngồi xuống đối diện hắn, đồng thời đặt đĩa ăn xuống.
Mạc Ân Sở nhẹ nhàng gật đầu, dùng hai tay cầm ly cà phê đen của chính mình lên uống cạn, cố gắng tránh ánh mắt mãnh liệt như muốn xuyên thấu qua người cậu của Lục Uy Hải. Lục Uy Hải nắm chặt ly rồi nhấp một ngụm cà phê sữa. Mặc dù không có đường nhưng cảm giác rất ngọt ngào.
– – – – – –
Đúng một giờ chiều, hai người bọn họ đến đến văn phòng công ty khách hàng.
Lục Uy Hải khoác lên người bộ vest, không chỉ đẹp trai mà còn chuyên nghiệp. Không những Mạc Ân Sở mà cả đội ngũ khách hàng đều không thể rời mắt khi lắng nghe phần trình bày ngắn gọn pha chút dí dỏm của Lục Uy Hải. Giọng điệu mạch lạc rõ ràng, trình bày đầy đủ sáng kiến, bên kia thi thoảng lại gật đầu tán thành.
Tiếp theo, Mạc Ân Sở bổ sung tổng quan về việc thực hiện dự án, cấu hình tiếp thị và phân tích chi phí – lợi ích sau khi thực hiện. Cậu cũng nhớ đến lời khuyên mà Lục Uy Hải đã chia sẻ ngày hôm nay, cho nên thêm một nụ cười kèm theo giọng điệu thoải mái, lời giải thích vẫn khá ngắn gọn đi vào trọng tâm, để khách hàng có thể hình dung rõ ràng hơn về toàn bộ dự án.
Sau khi báo cáo vắn tắt, hai cũng có thể phân tích lần lượt những nghi ngờ và câu hỏi thắc mắc mà khách hàng đưa ra, sau đó cho khách hàng câu trả lời thỏa đáng.
Sau khi hoàn thành tốt chuyến thăm khách hàng hôm nay, hai người không chỉ hiểu thêm về mặt công việc của nhau mà còn cảm thấy ngưỡng mộ nhau hơn.
“Xong rồi!” Sau khi Lục Uy Hải bước ra khỏi tòa nhà công ty của khách hàng, hắn cầm theo chiếc cặp rồi giơ cao hai tay hét lên trời.
“Ngày mai còn một cuộc họp báo cáo khác nữa!” Mạc Ân Sở cũng thở phào nhẹ nhõm sau khi kết thúc công việc ngày hôm nay, cười khẽ trước động tác của Lục Uy Hải.
Lục Uy Hải cũng thấy rằng mình dường như đặc biệt thoải mái khi đứng trước Mạc Ân Sở, không cần cố thể hiện hay cố tạo bầu không khí, chỉ cần ở bên cạnh cậu là có thể thả lỏng, bớt nói năng ít hành động hơn, tâm lý càng ngày càng có cảm tình tốt với người trước mặt.
“Đói bụng rồi đúng không? Dẫn em đi ăn nhà hàng nổi tiếng ở đây.” Mặc dù Lục Uy Hải rất nghiêm túc, có trách nhiệm và làm việc tốt nhưng hắn cũng không quên chuyến công tác này là buổi hẹn hò đầu tiên của hắn với Mạc Ân Sở, vì vậy đã dẫn Mạc Ân Sở đến một nhà hàng nổi tiếng có view nhìn ra cảnh biển để ăn tối, vừa hay nhà hàng này cũng ở gần khách sạn mà hai người họ sẽ ở hôm nay.
– – – – –
Ngay khi đến nhà hàng thì ở đây gần như đã kín chỗ, thiết kế nội thất thoáng đãng, âm thanh trò chuyện vui vẻ cũng nối tiếp nhau vang lên. Cũng may,, Lục Uy Hải đã đặt chỗ trước. Nhân viên phục vụ dẫn họ đến thẳng hai chỗ ngồi có tầm nhìn đẹp bên cạnh cửa sổ.
“Cảnh đẹp quá.” Mạc Ân Sở nhìn ra ngoài cửa sổ. không khỏi thở dài thán phục, biển trời nối liền vô tận khiến con người ta cảm thấy thư thái hạnh phúc, sau một ngày làm việc căng thẳng thần kinh, trong một môi trường với phong cảnh đẹp, âm nhạc du dương và ánh sáng tốt, toàn bộ cơ thể được thư giãn.
‘’Đẹp thật.” Lục Uy Hải cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cậu cũng thích, cũng yêu thích nhìn khuôn mặt quyến rũ trước mặt, khi nhân viên phục vụ tiến tới giới thiệu bữa ăn và hỗ trợ gọi món, nhìn hai người đẹp trai mặc quần áo chỉnh tề, trong nội tâm cũng chỉ suy đoán quan hệ rất tốt, cho nên tâm trạng hôm nay làm việc cũng rất tốt, còn có thể tặng thêm một chút đồ ăn kèm.
Mặc dù nhà hàng đang đông đúc nhưng bữa ăn vẫn được phục vụ nhanh chóng, làm việc hết mình. Sau một ngày làm việc mệt mỏi và chạy khắp nơi, món ăn trước mắt đặc biệt ngon miệng, cả hai vừa thưởng thức món ăn vừa thư giãn trò chuyện, không quên nhâm nhi uống một chút, tận hưởng khoảnh khắc hiếm có.
Mạc Ân Sở từ đầu đến cuối đều rất cảm động, bất kể là cảnh đẹp hay đồ ăn ngon, nhưng quan trọng hơn vẫn là người đàn ông đẹp trai và quyến rũ đang mỉm cười trước mặt mình, như thể đang hẹn hò với người yêu. Nghĩ đến điều này, một cảm giác vui sướng tràn ra từ trái tim khiến cậu muốn nói chuyện với hắn nhiều hơn một chút, nhìn hắn thêm vài lần nữa và cũng sẽ nhớ mãi khoảnh khắc này.
Lục Uy Hải cảm thấy rằng hắn chưa bao giờ được hẹn hò vui vẻ như vậy trước kia. Hắn buông lỏng bản thân, tán gẫu một chút về những sở thích và thói quen mà bình thường hắn sẽ không chia sẻ với người khác. Trong khi đó, người đàn ông sạch sẽ xinh đẹp trước mặt đều đang nghe hắn nói với ánh mắt nghiêm túc thích thú, thỉnh thoảng cũng đáp lại lời nói và suy nghĩ của cậu. Cả hai bất ngờ phát hiện ra mình đều là fan của phim trinh thám nên trò chuyện càng hăng say hơn, thậm chí còn hẹn nhau sau này sẽ đi xem phim nữa.
Bữa tối này cho hai người họ đều ăn chậm như có chung mục đích là không muốn thời gian trôi qua quá nhanh, chỉ muốn nhấm nháp từng giây phút một.
– – – – –
Sau bữa tối, cả hai chậm rãi về khách sạn, sau khi Lục Uy Hải báo tên mình với quầy tiếp tân, thì hắn nhận được chìa khóa phòng.
Khi Lục Uy Hải điền vào đơn xin đi công tác trong hệ thống trực tuyến của công ty, hắn nhìn thấy biểu mẫu yêu cầu hai phòng đơn hoặc một phòng hai giường đơn, hắn đã chọn phòng hai giường đơn mà không do dự, sợ để không mất cơ hội qua đêm với Mạc Ân Sở.
Mạc Ân Sở khá vui vẻ khi vừa ăn vừa trò chuyện, nhưng sau khi đột nhiên nhận ra rằng hôm nay cậu sẽ ngủ cùng phòng với Lục Uy Hải, cậu bắt đầu lo lắng trở lại, nhưng khi theo Lục Uy Hải vào thang máy, hình như bây giờ cậu nói muốn đổi thành phòng đơn thì cũng đã quá muộn rồi thì phải.
Hai người đến căn phòng trên tầng sáu, Lục Uy Hải nhanh chóng mở cửa, rồi quay ngoắt lại ra hiệu cho Mạc Ân Sở đi vào trước rồi đóng cửa lại, sau đó hắn chốt luôn khoá an toàn.