Tối hôm đó Tạ Đình Ngọc vừa bị Phương Bạch dày vò một trận, ngủ luôn ở trong phòng của mình, chẳng qua không làm đến bước cuối cùng, sau nếm được hương vị thì ngoan ngoãn ôm ngủ một giấc, sang ngày hôm sau đã bị người đại diện túm đi làm việc.
Sáng sớm Tạ Đình Ngọc vẫn còn ngủ, hắn lưu luyến không rời hôn vài cái lên mặt anh, không nỡ đánh thức anh, mãi đến khi sắp muốn mới rời khỏi phòng Tạ Đình Ngọc.
Lúc đi ra vừa vặn đụng phải Thẩm Nhược Thần về kí túc xá nghỉ ngơi, thấy Phương Bạch đi ra thì lại quỷ dị dừng lại, tính tình tốt cười rộ lên.
Hai người chào hỏi nhau, Phương Bạch dưới sự thúc giục vội vã của trợ lý rời đi, Thẩm Nhược Thần nhìn hắn ra ngoài mới lấy lại tinh thần nhìn thoáng qua cửa phòng Tạ Đình Ngọc, hắn nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Tạ Đình Ngọc nằm trên giường ngủ rất sâu, anh chỉ chiếm một nửa giường, ga giường bên còn lại cũng nhăn dúm dó, vừa thấy là biết tối hôm qua hai người ngủ chung.
Hắn như muốn chứng minh cái gì, động tác nhẹ nhàng kéo ra một góc chăn, Tạ Đình Ngọc ở bên trong ngủ thành hình chữ X, áo ngủ hơi mỏng bị nhấc lên một nửa, lộ ra cái bụng trắng như tuyết, cổ áo cũng mở rộng, có thể thấy được rõ ràng bên cạnh xương quai xanh là mấy cái dấu hôn màu đỏ, vừa nhìn là biết phải mút hôn rất mạnh mới ra màu sắc tươi đẹp như vậy, nhìn đặc biệt chói mắt.
Nụ cười mỉm tốt đẹp hàng ngày của Thẩm Nhược Thần đột nhiên biến mất, khóe miệng trầm xuống, hắn ném góc chăn đi, thoạt nhìn có hơi tức giận.
Rõ ràng người này thời gian trước còn từng bày tỏ với mình, vẻ mặt thẹn thùng và tình yêu đong đầy, sao giờ lại nhanh chóng nằm trên giường đơn với người đàn ông khác, chẳng lẽ là do mình do dự lâu quá, cảm thấy không có hy vọng nên anh mới di tình biệt luyến?
Ý tưởng này làm cho Thẩm Nhược Thần vô cùng không khỏe, theo bản năng muốn phủ định, hay là muốn mượn người khác tới kích thích mình, dục cầm cố túng* đúng không, mới chỉ mấy ngày, tình yêu sao biến mất nhanh như vậy, trừ phi anh vốn muốn chân đạp hai thuyền.
*Dục cầm cố túng: Trong Tam tập lục kế, thì kế thứ 16 mang tên “Dục cầm cố túng”, nghĩa là “muốn bắt, thì hãy thả”, nghĩa giống câu “Bỏ con săn sắt, bắt con cá rô” ý chỉ bỏ món lợi nhỏ thu về món lợi to.
Buồn cười là mình gần đây còn vì anh bày tỏ, vừa buồn rầu vừa vui sướng suy nghĩ rất nhiều đối sách, đều để sau này làm thế nào thuyết phục gia tộc, tiếp nhận một nghệ sĩ hoàn toàn không có bối cảnh đáng nói, trở thành bạn đời của mình, thậm chí có thể vì anh mà tiếp nhận thứ mình vẫn luôn kháng cự, hắn đã sớm không cần ở lại ký túc xá nho nhỏ này nghỉ ngơi, hôm nay trở về vốn cũng vì để nhìn anh một cái, ai biết vậy mà lại phát hiện chuyện thế này.
Anh thật tình đến tột cùng là đổi lấy thứ gì, Thẩm Nhược Thần cảm thấy cảm xúc của mình đã lâu không dao động lớn như vậy, hắn từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đến lớn đồ gì hắn muốn mà không phải có được dễ như trở bàn tay.
Thế cho nên nhân sinh quá mức trôi chảy không thú vị, nếu không có gì ngoài ý muốn, hắn sẽ trở thành người cầm quyền mới của gia tộc xí nghiệp, mọi phương diện đều ưu tú, chuyện này làm cho hắn cực kỳ phiền chán.
Cho nên hắn mới không màng mọi người ngăn cản, chạy vào giới giải trí, chỉ cần là chuyện hắn muốn làm, ai cũng không ngăn cản hắn được, hiện tại vậy mà lại bị chơi, hắn đang nghĩ làm thế nào để trừng phạt kẻ lừa đảo này.
Trong lòng hắn quay cuồng cảm xúc âm u, đột nhiên bị tiếng chuông chói tai cắt ngang.
Không phải di động của hắn, hắn tìm một chút, mở gối đầu mới thấy màn hình di động Tạ Đình Ngọc đang sáng, là cuộc gọi của người đại diện.
Tạ Đình Ngọc đang ngủ cũng nhanh chóng bị đánh thức, bởi vì tiếng chuông này là anh chuyên cài đặt cho người để làm việc, tiếng chuông này cũng chỉ cài cho người đại diện và các lão đại trong công ty, cho nên hiệu quả đánh thức đặc biệt tốt.
Mắt anh còn chưa mở, tay lung tung sờ xem di động ở nơi nào, như một người bị nửa mù, biểu tình Thẩm Nhược Thần bình tĩnh đưa điện thoại tới tay anh.
Hắn nhớ rõ đã xem qua bảng hành trình của Tạ Đình Ngọc, hôm nay anh không có công việc mới phải, hơn nữa hôm nay người đại diện còn đi cùng Phương Bạch tới nơi khác làm việc, lúc này hẳn là đang ở trên đường mới đúng, sao lại gọi điện thoại cho Tạ Đình Ngọc lúc này được, Thẩm Nhược Thần cảm thấy ngoài ý muốn.
“Alo, chị Mạn, em là Tiểu Ngọc, sao vậy, hôm nay không phải em không có lịch trình sao?” Tuy mắt không mở được nhưng nói chuyện vẫn tương đối tỉnh táo.
“Tạ Đình Ngọc!!! Rốt cuộc là cậu kích thích Hà Lạc cái gì, sao hôm nay buổi sáng trợ lý gọi điện thoại tới nói cho tôi Hà Lạc không ở ký túc xá mà chạy đi tụ tập uống rượu, tôi bảo trợ lý đi đón cậu ta, cậu ta sống chết muốn cậu nói rõ ràng thì mới chịu rời đi, hôm nay cậu ta còn có rất nhiều công việc cậu không biết sao, nếu chậm trễ lịch trình, cậu biết phải bồi hoàn bao nhiêu phí tổn không, cậu lập tức đi tới nơi đó lôi cậu ta về cho tôi, mặc kệ là dùng cách gì… Tút… Tút… Tút.”
Tiếng của người đại diện Vu Mạn lớn đến mức muốn rách màng tai Tạ Đình Ngọc, anh phản xạ có điều kiện để đệ tử ra xa một chút, sau khi nghe xong thì vẻ mặt ngơ ngác, vừa muốn hỏi rõ ràng thì bên kia đã sấm rền gió cuốn cúp điện thoại.
Tới kí túc xá đón Hà Lạc? Có ý gì? Chẳng lẽ hôm qua Hà Lạc có về kí túc xá sao, nghĩ tới tối hôm qua Phương Bạch ở phòng mình làm ra tiếng động gì, tâm Tạ Đình Ngọc cũng nhấc lên.
Chẳng lẽ Hà Lạc phát hiện Phương Bạch và mình có quan hệ không chính đáng? Hà Lạc thích Phương Bạch như vậy, nhất định sẽ đặc biệt chú ý Phương Bạch có ở kí túc xá hay không, không tìm thấy Phương Bạch ở phòng, kết quả lại nghe được tiếng mình và Phương Bạch làm loạn ở trước cửa mình.
Trời ạ! Biểu tình Tạ Đình Ngọc vỡ ra, trái tim treo lơ lửng, anh thật sự không phải cố ý muốn làm tổn thương hắn, cảm giác tội lỗi chặn lại toàn bộ linh hồn Tạ Đình Ngọc, lúc ra cửa cũng mơ màng hồ đồ, thậm chí còn không thấy Thẩm Nhược Thần lùi tới ngoài cửa phòng mình, lặng yên không tiếng động sửa soạn cho mình một chút, đeo khẩu trang và mũ ngụy trang sau đó chạy ra ngoài đánh xan ra, đi thẳng tới nơi ăn chơi kia.
Tối hôm qua Hà Lạc uống như chết ở trong quán bar dành cho người nổi tiếng, buổi sáng trợ lý tìm tới mới đánh thức hắn, đầu vì say rượu mà đau muốn nứt ra nhưng không sao đau bằng trái tim hắn, hắn giận giữ đẩy tay trợ lý ra, không chịu đi làm, còn muốn uống tiếp, trợ lý không có cách nào mới gọi điện thoại cho Vu Mạn, Vu Mạn ở trong điện thoại mắng hắn một trận trước, nghe hắn ở bên kia điện thoại cảm xúc không đúng lắm, lại nhẹ giọng dỗ hắn đi làm, khuyên hồi lâu, dù sao ngày thường Vu Mạn xây dựng ảnh hưởng rất nghiêm khắc, Hà Lạc mới nhả ra nói chỉ cần Tạ Đình Ngọc tới giải thích rõ với hắn thì hắn sẽ trở về.
Đến mức là hắn giận dỗi cái gì cũng không dám nói thẳng với Vu Mạn, cô chỉ cảm thấy hia người đang giận dỗi nhau mới khiến hắn tủi thân như thế, còn cáu kỉnh đi uống rượu.
Hắn ngồi bên quầy bar, vừa chờ mong Tạ Đình Ngọc sẽ đến vừa tiêu ngực nghĩ tới Tiểu Ngọc và Phương Bạch ở bên nhau, sao còn để ý sống chết của mình chứ, anh nhất định sẽ không tới. Thời gian chờ càng lâu thì hắn càng thất vọng, tức giận lại gọi bartender làm thêm vài ly rượu nữa, sớm đã quên trợ lý dặn dò hắn còn có công việc đang chờ, ngàn vạn lần không thể uống nữa, trợ lý thì bị hắn đuổi ra ngoài chờ Tạ Đình Ngọc.
Một người đẹp như vậy, còn là nghệ sĩ nổi danh ngồi ở đây, gần như tất cả ánh mắt đều dính trên người Hà Lạc, không ngừng đánh giá khuôn mặt xinh đẹp và dáng người hắn.
Tuy rằng nơi này đủ riêng tư, tuyệt đối không cho phép có gì không tốt đồn ra ngoài nhưng cũng không nói không cho người khác săn mồi.
Nhanh chóng có một người đàn ông cao lớn bưng hai ly rượu tới.
“… Lạc Lạc? Không ngờ lại gặp được cậu ở chỗ này.” Người đàn ông thoạt nhìn chừng ba mấy tuổi, tuấn tú lịch sự, chỉ là ánh mắt của gã nhìn Hà Lạc làm hắn có hơi khó chịu.
“… Anh là… Hà tổng?” Tuy rằng không thích nhưng Hà Lạc cảm thấy có hơi quen mắt.