Pháo Hôi Hèn Mọn Sống Lại Thành Mỹ Nhân Máu Lạnh

Nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Vệ Trác mà lòng tôi chẳng có chút gợn sóng nào, hít sâu một hơi nói: “Học thêm sau giờ học, cậu không nhìn thấy sao?”

Vệ Trác nhìn vào bài thi ở trên tay tôi, lại nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lâm Chính Nam, cười lạnh nói: “Với ánh mắt ban nãy hắn nhìn cậu, tôi không tin hắn không có một chút ý nghĩ nào với cậu.”

Quả nhiên những lời nói của Vệ Trác dọa cho người ta phát sợ, cũng may các học sinh còn lại ở trong lớp đều đã ra về nếu không dù tôi có mười cái miệng cũng không giải thích được mối quan hệ lòng vòng giữa mình và Vệ Trác cùng với Lâm Chính Nam.

Tôi không muốn hắn làm to chuyện nên đứng dậy muốn kéo hắn ra khỏi phòng học để giải quyết riêng. Nhưng điều tôi không thể tưởng tượng được chính là Lâm Chính Nam lại dùng sức nắm lấy cổ tay mình vào giờ khắc này.

Sắc mặt tôi lộ vẻ khiếp sợ nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn lạnh nhạt nói: “Nhớ rõ lúc về phải làm xong đề thi.”

Tôi cố gắng hết sức không nhìn vào Vệ Trác đang muốn bùng nổ, nhỏ giọng trả lời: “Được.”

Sau đó hắn mới buông tôi ra, không biết có phải hắn cố ý hay không mà trong phút chốc khi buông tay đã dùng đầu ngón tay quét nhẹ lên lòng bàn tay của tôi, tôi vội nhanh chóng rút tay lại như bị bỏng.

Rốt cuộc Vệ Trác cũng không nhịn nổi nữa, hắn vòng tay qua bả vai mạnh mẽ kéo tôi đi, trước khi đi còn quay đầu lại trừng mắt nhìn Lâm Chính Nam một cái.

Tôi bị Vệ Trác ôm lấy quăng vào trong nhà vệ sinh, hắn ép tôi lên cánh cửa buồng vệ sinh, không nghe tôi mở miệng giải thích đã ôm lấy đôi gò má hôn xuống. Cái lưỡi của hắn càn quét từng góc ngách bên trong khoang miệng, hung hăng cắn lấy đôi môi, chẳng bao lâu đã khiến cho bờ môi tôi sưng đỏ lên. Tôi bị hắn cuốn lấy tới thở không nổi, cố gắng nghiêng đầu né tránh những vẫn tiếp tục bị hắn cuốn lấy, còn thuận thế cắn một cái thật mạnh lên trên cổ tôi, dường như còn có tiếng răng nanh cắn rách da vang lên.

Dù đau đến mấy tôi cũng cố chịu đựng không kêu thành tiếng, mặc cho hắn ngậm lấy phần thịt cổ của mình ma sát không ngừng. Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc Vệ Trác cũng buông phần cổ ra, hắn nhìn vào tôi với vẻ mặt tàn bạo, khóe miêng còn dính máu tươi, dáng vẻ mạnh mẽ này giống như một con dã thú mới ăn thịt sống xong.

Không hiểu sao cảm giác sợ hãi khi bị hắn đánh đập khống chế lại ập đến khiến cho nỗi sợ này như đang nuốt chửng lấy bản thân tôi, hai chân hơi run lên có chút không đứng yên được.

Dường như Vệ Trác nhận ra sự sợ hãi của tôi, vội vòng tay qua ôm chặt lấy vòng eo tôi rồi trầm giọng hỏi: “Cậu với hắn thực sự không có gì sao?”

Tôi cố gắng bình ổn lại cảm xúc mới bùng phát ra, bất đắc dĩ lắc đầu, giải thích: “Môn ngữ văn của tôi thực sự rất kém nên cô giáo bảo hắn giúp tôi học bổ túc, trong lúc đó không có chuyện gì xảy ra giữa hai chúng tôi hết. Sao cậu lại hiểu lầm vậy, có phải là nhạy cảm quá không…”

Vệ Trác nghe xong hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi tin cậu thật sự không có gì với hắn cả, nhưng hắn đối với cậu thì không chắc, ánh mắt đó khiến tôi khó chịu.”

Ban nãy tôi chỉ cúi đầu tập trung làm bài chẳng hay để ý tới ánh mắt của Lâm Chính Nam, rốt cuộc là ánh mắt như thế nào lại có tể khiến cho Vệ Trác vừa cảnh giác vừa tức giận tới như vậy. Tôi không nói gì thêm nữa chỉ ra vẻ nhát gan nhìn về phía Vệ Trác, để khiến hắn tin tôi liên quan gì tới tên Lâm Chính Nam kia ết.

Vì để xoa dịu cơn giận của Vệ Trác, tôi cố ý tỏ ra yếu đuối nhẹ nhàng ngã sấp vào trong lồng ngực, tựa đầu lên trên bả vai hắn. Tôi cảm nhận được sự cứng đờ rõ ràng thoáng chốc của cơ thể hắn, dường như không nghĩ đến chuyện tôi sẽ đột nhiên ỷ lại vào mình vậy. Hắn ôm tôi vào trong lòng hơi siết chặt lại như sợ sẽ đánh mất tôi.

Tôi cam đoan với Vệ Trác rằng: “Hiện tại ngoại trừ cậu ra, tôi sẽ không có thêm người nào khác.” Trước mắt là như vậy, bây giờ tôi cần sự che chở của Vệ Trác cho đến khi kết thúc kỳ thi đại học mới thôi.

Nếu có thể tôi sẽ cố gắng khiến cho Vệ Trác thực sự thích mình, thậm chí là yêu nữa, đến lúc đó sẽ cho hắn ta trải qua cảm giác bị vứt bỏ, đây chính là cách trả thù tôi dành cho hắn. Làm sao tôi có thể có tình cảm với Vệ Trác chứ, tôi ước gì có thể khiến hắn phải trải qua từng lần từng lần những chuyện mà hắn đã bắt tôi phải chịu đựng, khiến cho hắn ta cảm nhận được sự đau khổ không cam lòng mà kiếp trước tôi phải chịu đựng.

Hai chúng tôi cứ yên lặng chìm vào suy nghĩ của riêng mình một lúc lâu, lâu tới mức chân tôi đã tê rần. Bỗng nhiên giọng nói của hắn truyền tới từ trên đỉnh đầu, hiển nhiên đã bớt tức giận hơn ban nãy: “Cuối tuần này là sinh nhật tôi, cậu phải tới tham gia đây.”

Trong tiềm thức tôi muốn từ chối nhưng lại sợ làm hắn không vui nên chỉ có thể đồng ý.

Sở dĩ tôi không muốn tới là bởi vì đám bạn xấu của Vệ Trác thực sự rất khó đối phó… Bây giờ tôi chỉ có thể cầu nguyện trong buổi tiệc sinh nhật không xảy ra chuyện gì cả, dù sao đi nữa tôi cũng không muốn gây thêm rắc rối không liên quan nào hết.

 

Trả lời