Hai người ngồi tư thế ôm nhau một hồi lâu thì mới tách ra.
Lâm Dư Trác nuốt máu tanh trong cổ họng, nghẹn ngào mở miệng: “Rời khỏi đây trước đi, qua đất bằng bên kia.”
Hung thú chết đã bắt đầu tản ra mùi hôi thúi, thật sự không thích hợp ở nơi này nữa.
“Được, ngươi từ từ một chút.” Sở Chiêu Ngọc nâng người dậy, bắt lấy cánh tay không bị thương của hắn lên trên vai của mình.
Lâm Dư Trác vốn dĩ muốn tự đứng lên có hơi thụ sủng nhược kinh, trong chớp nhoáng thân thể liền làm ra phản ứng, trực tiếp từ bỏ hơn phân nửa lực đạo mà ỷ ở trên người của tiểu thế tử.
Sở Chiêu Ngọc không đứng vững, đi lảo đảo về phía trước hai bước, oán trách nói: “Sao ngươi lại nặng như vậy? Đều đè lên ta……”
Nói đến một nửa, đột nhiên không còn tiếng nào.
Lâm Dư Trác cho rằng thật sự đè đau y rồi, nghiêng mặt vừa định xin lỗi, thì liền nhìn thấy tiểu thế tử cúi đầu, gương mặt ửng đỏ một mảnh.
Như là đang suy nghĩ chuyện gì đó không sáng sủa vậy.
Ngay sau đó phản ứng lại, tiểu thế tử là đang thẹn thùng.
Hai thân thể trẻ tuổi gắt gao dính sát vào nhau, nhiệt độ da thịt của người bên cạnh xuyên thấu qua lớp quần áo mỏng manh truyền lại đây, sau khi thanh tĩnh lại, nóng đến mức khiến cho Lâm Dư Trác cũng có chút đứng núi này trông núi nọ.
Trong lúc nhất thời, hai người đều mang tâm tư, không rên một tiếng, trầm mặc mà đi tới đất trống rộng lớn ở cách đó không xa.
Lâm Dư Trác ngồi xuống ở trên cỏ dựa vào thân cây, giơ tay mở quần áo, lộ ra cánh tay phải máu thịt đầm đìa cùng một mảnh vết bầm xanh tím phía sau lưng. Trừ cái này ra, trước ngực, cánh tay trái, bụng nhỏ cũng có những vết thương sâu không đồng nhất đã nhạt màu.
Lại nhìn Sở Chiêu Ngọc khi ngã từ trên lưng ngựa xuống đã được bảo hộ rất khá, nguyên vẹn không sứt mẻ miếng nào.
Tiểu thế tử nhìn những vết thương trên ngườ hắn, hốc mắt lại đỏ.
Lâm Dư Trác lộ ra một nụ cười nhẹ, hắn nhẹ giọng an ủi y: “Không có việc gì, không phải vết thương nghiêm trọng gì đâu.”
“Sao lại như vậy……”
“Phỏng chừng là nhuyễn cốt tán của Tiêu Hoài bị sai ở đâu rồi, bộ dạng Bạch Hổ này không giống như là mềm yếu vô lực.” Lâm Dư Trác quét một vòng chung quanh, “Nơi này hẳn là sau núi, có chênh lệch một chút.”
Sở Chiêu Ngọc có chút nôn nóng: “Hay là xử lý miệng vết thương trước một chút đi.”
Lâm Dư Trác im lặng, suy nghĩ nói: “Vừa nãy trên đường đến đây, ta có nhìn thấy mấy bụi Khoát Xỉ Hiện, có thể tạm thời cầm máu chữa thương.”
“Được, để ta đi hái. Ngươi nói với ta nó trông như thế nào?”
“Không cần, tự ta đi, ngươi ở đây……”
“Ngươi đừng nhúc nhích!” Tiểu thế tử đè hắn lại, vừa nôn vừa nóng.
“Được rồi, ta ngồi yên.” Lâm Dư Trác mỉm cười, “Ừm…… lá cây của Khoát Xỉ Hiện to rộng, viền lá có răng cưa, thân màu xanh lục, ngươi vừa thấy là có thể nhận ra ngay.”
Sở Chiêu Ngọc đứng lên chạy “vù” một cái rời đi, chỉ chốc lát sau liền nâng một đống dược thảo đến.
Lâm Dư Trác nghiền nát lá thảo dược, rồi rải lên trên miệng vết thương, sau đó xé một góc áo bao cánh tay lại.
Sở Chiêu Ngọc nắm lấy một chút thảo dược, quỳ gối phía sau hắn, chân tay có hơi luống cuống.
Lâm Dư Trác nhìn ra y băn khoăn: “Ngươi không cần miễn cưỡng……”
Lời còn chưa dứt, một bàn tay mềm mại đã phủ lên miệng vết thương trên lưng, nhẹ nhàng xoa ấn.
Lòng bàn tay ấm áp hòa cùng thảo dược mát lạnh, tản ra tứ phía ở trên làn da phía sau, như gió mát lướt nhẹ trên mặt nước, thức tỉnh dây thần kinh chậm chạp.
Lâm Dư Trác hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bàn tay thon dài mềm mại, cân xứng rõ ràng, nhẹ nhàng lướt qua lưng hắn, khiến cho hắn chấn động không ngừng.
Niệm tưởng kiều diễm ngủ say đã nhiều ngày lại thức tỉnh lần thứ hai, nhiệt độ thân thể không ngừng tăng lên, lửa ở trong bụng càng cháy càng cao.
Sau khi Sở Chiêu Ngọc thoa thuốc xong thì xoay người, lại nhìn thấy khuôn mặt Lâm Dư Trác đã ửng hồng, thái dương nhỏ mồ hôi.
“Này? Ta dùng sức mạnh như vậy sao? Khiến ngươi đau đến như vậy à?”
Lúc này Lâm Dư Trác mới ý thức được thân thể không thích hợp, lại không rõ rốt cuộc là sai ở chỗ nào.
Hắn tìm kiếm đống thảo dược còn sót lại. Bỗng nhiên, từ bên trong rút ra vài cái lá thảo dược.
Cành lá thật là to rộng hình răng cưa, nhưng có chút bất đồng rất nhỏ chính là, gân lá ở giữa là màu bạc sậm, mà viền răng cưa ánh vàng.
Sở Chiêu Ngọc thò lại gần: “Thảo dược này có vấn đề gì sao?”
Lâm Dư Trác gắt gao cắn môi, hơi mang tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, tiếng nói khàn khàn truyền ra từ kẽ răng:
“Đây không phải Khoát Xỉ Hiện.”
“Đây là tình hoa Mạch Ti Ngân.”
Sở Chiêu Ngọc ngây ngẩn cả người.
Sau một lúc lâu, y mới tiêu hóa được cái tin tức này, gập ghềnh nói: “Này, đây là sao……”
“Minh Thúy Sơn giam cầm động vật, vì phòng ngừa động vật đều bị săn giết sạch sẽ, cho nên liền rải trồng tình hoa Mạch Ti Ngân này ở trên núi, khiến cho mấy loài động vật này kia sinh sản không thôi.”
Lâm Dư Trác nghiêng đầu nhìn về phía y, dục vọng đáy mắt dần dần mãnh liệt, Sở Chiêu Ngọc nhìn mà trong lòng hoảng loạn một trận.
“Ngươi cách xa ta một chút.” Dứt lời, hắn xoay người sang chỗ khác ngồi xếp bằng điều tức.
Chỉ có phía sau lưng không ngừng nhỏ giọt mồ hôi tỏ rõ hiện tại hắn gian nan đến thế nào.
“Ngươi, hay là ngươi dùng tay giải quyết một chút?”
“Vô dụng thôi.” Tiếng nói của hắn đã khàn khàn không còn ra hình dáng gì, “Tình hoa vốn chính là vì để động vật giao hợp, dược tính mãnh liệt bá đạo.”
Huống chi hắn không chỉ có dùng, mà còn đắp vào trên máu thịt.
Hắn cũng không biết cố nhịn qua như thế nào nữa.
Phía sau an tĩnh lại, Lâm Dư Trác nhắm hai mắt, yên lặng chịu đựng tầng tầng thiêu đốt ở sâu bên trong cơ thể.
Đột nhiên, bên tai có tiếng vang, hơi thở ngửi được một mùi hương hoa nhài.
Đó là mùi hương chỉ có ở trên người của Sở Chiêu Ngọc.
Hắn đột nhiên trợn mắt, chỉ nhìn thấy Sở Chiêu Ngọc ở ngay trước mặt hắn, mở đai lưng của chính mình.
“Ngươi làm cái gì đấy?” Đồng tử Lâm Dư Trác co rút, đáy lòng sinh ra một cái suy đoán hắn khát cầu nhưng lại không dám cầu.
Chính như suy nghĩ của hắn, tiểu thế tử thấp giọng phun ra hai chữ; “Giúp ngươi.”
Lâm Dư Trác giữ chặt y, nhiệt độ lòng bàn tay nóng đến khiến cho Sở Chiêu Ngọc co rúm lại một cái.
“Ngươi không cần như thế.”
Sở Chiêu Ngọc trở tay nắm lấy cổ tay của hắn, một dáng vẻ cường thế nghiêm nghị: “Tại sao ta không cần như thế?”
“Là ngươi đã cứu ta mới bị thương, lá tình hoa cũng là ta tìm tới, vốn dĩ đều là do ta sai.”
“Hiện tại chỉ còn lại mỗi chuyện này là ta có thể làm, ta còn có thể làm sao bây giờ?”
“Với lại, lần trước là ngươi giúp ta, lần này ta giúp ngươi cũng là lẽ thường thôi.”
Một câu tiếp một câu không được xía vào, nói xong lời cuối cùng cũng mang âm khóc nức nở. Lâm Dư Trác bị y ồn đến não cũng đau, lại vẫn cực lực bảo trì thanh tỉnh để nói đạo lỳ với y: “Ngươi nghe này, lần trước là tình huống khẩn cấp. Nhưng hiện tại, ta không muốn làm chuyện mà ngươi không muốn làm.”
“Sao ngươi biết ta không muốn?”
Lâm Dư Trác mờ mịt ngơ ngẩn, nhất thời lại không cách nào tiêu hóa những lời này.
Sở Chiêu Ngọc sắp bị cái gọi là kiên trì này của hắn làm cho tức chết rồi. Cũng không nhiều nói nhảm nữa mà cúi người tiến lên hôn lên khóe môi của hắn.
“Ta nguyện ý.”
Âm thanh nhẹ nhàng mềm dẻo, lại như là tiếng chuông lớn giữa thắng cảnh núi rừng, bừng tỉnh vạn vật sinh linh.